Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 842: Danh Co (3)

Chuong 842: Danh Co (3)Chuong 842: Danh Co (3)
Lại qua một canh giờ, có vài vị cựu thân thật sự là không trụ nổi, đầu gối của hắn đã hoàn toàn cứng, lại thêm đói nên đầu choáng váng.
Hắn lập tức nghĩ ra một cái chủ ý.
Dù sao bệ hạ cũng không thể nào nhìn hắn đi chết.
Cho nên hắn canh chuẩn thời cơ trực tiếp ngã xuống đất!
"Uychl" Một tiếng, tất cả mọi người đều bị khiếp sợ.
Trương Ngự Sử lo lắng nói: "Không được rồi, tuổi tác Lý đại nhân đã cao sợ là đói té xỉu."
"Người tới, mau đút cho chút nước đường."
Lý đại nhân nhắm mắt trong lòng lại khen ngợi lời này của Trương Ngự Sử.
Như vậy thế nào hắn cũng có thể uống được chút nước đường bổ sung thể lực.
Nhưng, không như mong muốn.
Lý đại nhân không chỉ không uống được nước đường, còn sắp bị châm cứu.
Bởi vì người vào không phải là người của thiện phòng mà là y quan hầu ở cửa.
Nhóm y quan này vô cùng hăng hái dũng mãnh đi vào sảnh triều, lo lắng nói: "Đây là làm sao vậy?"
Trương Ngự Sử mở miệng nói: "Tuổi Lý đại nhân đã cao sợ là quỳ lâu ngất đi thôi."
Hắn vì suy nghĩ cho Lý đại nhân không có nói cho đám y quan Lý đại nhân sợ là đói đến hôn mê.
Y quan gật đầu nói: "Không có việc gì, châm mấy châm là tốt rồi."
Lý đại nhân nằm trên mặt đất đợi được uống nước đường, sau khi nghe được y quan nói khoé miệng hơi run lên.
Đợi đến khi y quan lấy ngân châm từ trong hòm thuốc ra, Trương Ngự Sử cùng các đại nhân khác đang nhìn đều trợn tròn mắt.
Trương Ngự Sử nhịn không được an đường hơi nhảy lên: "Này... châm này sao lại to dài như vậy?"
Y quan kia giải thích nói: 'Châm vậy mới có hiệu quả..."
Lúc này đôi mắt Lý đại nhân đang nhắm, trong đầu quanh quẩn lời nói của Trương Ngự Sử.
Cũng không biết cái kim đó đâm trên đùi là cái cảm giác gì.
Thật sự không được, châm một châm thì mở mắt cũng có thể bớt chịu khổ.
Lý đại nhân ra quyết định.
Nhưng y quan lúc này lại lên tiếng: "Tình hình của Lý đại nhân dường như có chút nghiêm trọng nhưng ba châm hẳn cũng sẽ tỉnh lại."
Lý đại nhân hơi nắm chặt tay, này còn muốn đâm ba châm, nước đường cũng chưa được uống.
Y quan châm một châm xuống, khuôn mặt già nua của Lý đại nhân có chút oan ức nhưng hắn cố nén không phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, châm thứ hai rồi châm thứ ba đều đâm xuống đùi của Lý đại nhân.
Han lập tức mở mắt phòng y quan đâm vào đùi hắn châm thứ tư.
"Ta... ta bị làm sao vậy?" Giọng nói hắn suy yếu lạ thường.
Trương Ngự Sử đáp lời: "Lý lão, ngài là bị đói hay do quỳ lâu nên xỉu?"
"Y quan đã thi châm cho ngài, ngày không cần phải lo."
Lý đại nhân suy yếu gật đầu, hơi nhắm mắt.
Y quan thấy thế nói: "Lúc nữa ta bảo người thiện phòng đưa chút thức ăn tới cho Lý đại nhân, thân thể đại nhân quá suy yếu."
Nhưng Lý đại nhân là người vô cùng sĩ diện sao có thể nhận mấy thứ này như vậy.
Tuy hắn thực sự suy yếu lại vẫn xua tay nói: "Ta không tần..."
Trương Ngự Sử: "..." Lý đại nhân a người cậy mạnh sẽ chết đó, mặt mũi nào có quan trọng bằng sinh tử?
Nhưng trong lòng Lý đại nhân lại nghĩ y giả có tâm phụ mẫu, người bệnh như hắn ngoan cố, bất kể thế nào y quan cũng sẽ khuyên can một chút.
Nào biết y quan này từ đầu đến cuối cũng không làm theo lẽ thường, hắn dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Miệng còn nói: "Tinh thần của Lý đại nhân thật sự khiến cho người ta kính nể, vậy thì hạ quan cũng không miễn cưỡng."
Trương Ngự Sử: '..."
Lý đại nhân: "!!!"
Bụng Lý đại nhân: "Ọc ọc ọc...'
Những đại nhân đó quỳ suốt một ngày, Cố An Nhiên vẫn không có xuất hiện nhưng khi trời sẩm tối, những đại nhân đó đều không trụ nổi thấy thiện phòng bưng đồ ăn tới, trong ánh mắt đều phát sáng.
Trương Ngự Sử cùng vài vị Ngự Sử khác khuyên giải nói: "Chư vị, xin bệ hạ thay đổi chủ ý cũng không phải chuyện ngày một ngày hai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận