Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 760: Du Nương Bi Người Mang Đi (2)

Chương 760: Du Nương Bi Người Mang Đi (2)Chương 760: Du Nương Bi Người Mang Đi (2)
Một lúc lâu sau.
Các binh lĩnh nước Tuyên đã tản đi bốn phương tám hướng, trở về vị trí Du Nương mất tích.
Ban đầu nghĩ, trở ve cùng Du Nương, nhưng phát hiện chỗ này không có một bóng người.
Một binh lính buồn bực nói: "Không đúng nha, chúng ta cho vị cô nương này nơi thoải mái nhất, nàng phải xong trước chúng ta chứ, làm sao giờ còn chưa trở về."
Một binh lính khác tựa hồ rất thấu hiểu nói: "Cô nương người ta nhát gan, làm việc chậm, chúng ta chờ thêm nửa giờ nữa, chắc nàng ấy sẽ về thôi."
Mấy binh lính khác cũng rất tán đồng gật đầu nói: "Ừm, vậy chúng ta chờ đi, mà trong rừng lạnh quá."
Bọn họ lại không thể đốt lửa, sợ lộ vị trí, cho nên chỉ có thể mấy người chen chúc với nhau, ôm nhau sưởi ấm.
Nửa giờ qua, Du Nương còn chưa quay lại, những binh lính này đã nhận ra điều bất thường.
Có một binh linh chóp mũi bị đông cứng đỏ bừng, có chút không vui nói: "Chúng ta ở đây chờ nàng ấy hơn nửa giờ, chẳng lẽ nàng ấy tự về doanh trại rồi."
Một binh lính khác tiếp lời: "Vậy cô nương này làm việc không tử tế gì cả, nếu không chúng ta trở về doanh trại xem sao, cứ chờ ở đây mãi cũng không phải là cách hay."
Tất cả mọi người, cũng đồng ý phương án này, thậm chí có người chắc chắn nói: "Nàng ấy chắc hẳn đã trở về doanh trại rồi, trong rừng này nửa cái bóng người cũng không có, dã thú cũng đi ngủ đông rồi, có gì nguy hiểm đâu."
Mấy người thảo luận một chút, trở về doanh trại.
Chuyện đầu tiên khi trở về doanh trại chính là tìm Du Nương, đáng tiếc, cũng không tìm được người trong lau của Du Nương.
Lại tìm một vòng trong doanh trại, vẫn không tìm được Du Nương.
Lần này bọn họ có chút nóng nảy, dù sao Ân Tuần và Ám Minh phái bọn họ ra ngoài là để bảo vệ Du Nương.
Bây giờ thì hay rồi, mấy người bọn họ đã về nhưng người được bảo vệ lại không thấy bóng dáng đâu hết.
Tin tức lập tức truyền đến tai Ân Tuần và Ám Minh, hai người rối rít ra khỏi lêu hỏi tình huống.
Bởi vì bọn họ đều biết, Du Nương đối với Cố An Nhiên mà nói là rất quan trọng. Hai người cau mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải kêu các ngươi bảo vệ Du Nương à? Sao giờ các ngươi trở lại, mà nàng ấy thì không thấy đâu?"
Những binh lính kia cúi thấp đầu nói: "Chúng thuộc hạ thấy trong rừng không có nguy hiểm gì, nên tách ra hành động."
"Vậy mà... vậy mà Du Nương lại không thấy đâu."
Lúc này An Tuần định đi vào rừng, tìm Du Nương trở về.
Nhị Cường đã xảy ra chuyện dưới tay hắn ta, hắn ta không thể để Du Nương lại gặp chuyện nữa.
Nhưng Ám Minh lại khoát tay nói: "Về theo dõi dấu vết, ta tự nhận là giỏi hơn Ân tướng quân."
"Chuyện ở doanh trại, giao cho ngươi coi sóc."
Ân Tuần căn bản không có cách nào từ chối, đánh giặc, hắn ta giỏi hơn Ám Minh. Nhưng Ám Minh xuất thân là ám vệ, dò la tin tức và theo dõi người, ưu thế nhỉnh hơn mình nhiều.
Hắn ta ra vẻ ngưng trọng chắp tay nói: "Ám Minh, lần này phải làm phiền huynh”
Ám Minh khoát tay áo nói: "Không cần khách khí như vậy!"
Dứt lời, Ám Minh mang theo một người lính dẫn đường, đến địa phương Du Nương biến mất. Đến nơi, hắn ta cẩn thận kiểm tra bốn phía, chợt phát hiện vấn đề.
Trong bụi cỏ kia, rõ ràng có dấu vết con người đi qua để lại, hơn nữa còn không ít.
Du Nương có lẽ tạm thời không có nguy hiểm đến tánh mạng, bởi vì hiện trường không có chút dấu vết tranh đấu nào, nhưng mà không biết đối phương đưa nàng ấy đi vì lý do gì.
Sau khi xác định Du Nương sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, Ám Minh mới hơn chút yên lòng, sau đó truy tìm theo dấu vết rời đi của đám người đó.
Tìm được nơi mất tích, đồng tử Ám Minh trở nên sâu hút, âm trâm nói: " Người Tây Chiêu thực sự trà trộn vào rồi."
Nhưng mà hắn biết rất rõ, lúc này không phải lúc theo dấu Tây Chiêu, chỉ có thể về doanh trại trước, sau đó báo tin tức này cho Thành chủ Phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận