Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 815: Không Ổn (1)

Chương 815: Không Ổn (1)Chương 815: Không Ổn (1)
Mạt Nương ở y quán rất bận rộn, nhìn thấy hai huynh đệ dẫn theo ba tên đen thui thủi đi tới, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Sau khi đến gần hơn, nhìn thấy bọn họ đều đã che kín mũi miệng mới tạm yên tâm một chút.
Nhưng nàng vẫn dặn dò: "Nếu cả hai đã tiếp xúc với những kẻ này thì không thể nào quay trở về thôn, đừng hại người trong thôn."
Đại Cường vò đầu nói: "Ta cũng không tính trở về, ta ở y quán giúp đỡ nàng."
Nhị Cường cũng nói: "Tẩu tử, ta cũng thế."
Mạt Nương hơi bất đắc dĩ: "Các ngươi đều ở đây, ba đứa trẻ trong nhà phải làm sao?"
Đại Cường đáp: “Chuyện này thì nàng cứ yên tâm, ta đã nhờ mấy thím trong thôn dẫn chúng đi theo rồi."
"Họ nói chúng ta cứ yên tâm, họ sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt."
Nhị Cường lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa còn có Du Nương mà tẩu tử, tỷ không cần lo lắng đâu."
Mạt Nương nghe xong mấy lời này mới cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Nhìn thấy mấy chục người sắc mặt rất tệ đứng sau Đại Cường, tim Mat Nương lại đập thình thịch.
"Bọn họ... là ai?”
Đại Cường thản nhiên nói: "La người của thành Kính Hồ, mười mấy ngày qua bọn ta vẫn luôn ở cùng với mấy người đen nhem nhẻm này, sợ là cũng bị lây bệnh rồi, nên mới dẫn bọn hắn đến đây."
Mạt Nương vừa nghe xong liền cảm thấy mọi chuyện không ổn.
"Phải nói cho An Nhiên biết chuyện này, nhanh chóng đi chuẩn bị." Nàng gắn giọng nói.
Nói xong nàng nhìn một trong những đại phu hỗ trợ: "Vu đại phu, y quán của ta không cầm cự nổi đến hai ngày nữa."
"Ngài xem có thể sắp xếp chỗ của mình được không?" Y quán của Vu đại phu cách chỗ của Mạt Nương không xa lắm.
Vị đại phu kia thoáng chân chừ, nhưng lại nghĩ đến thành Kính Hồ thế là đồng ý.
"Được, để ta nói con trai và vợ nó dọn ra ngoài, tìm chỗ khác để ở."
Mấy người phân công hợp tác, chẳng bao lâu bức thư đã được chuyển đến tay Cố An Nhiên.
Bây giờ Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp đang bận việc.
Cố An Nhiên để lại cho hai người một bức thư, thay sang thường phục của người dân, đeo mặt nạ rồi đi ra ngoài.
Nàng đến thẳng bên ngoài y quán của Mạt Nương.
Mạt Nương nhìn thấy Cố An Nhiên ở bên ngoài y quán, chỉ cảm thấy đau đầu, nàng nén giọng nói: "Be hạ, sao người lại tới đây?”
"Hiện tại thân phận của người không giống bình thường nữa, rút dây động rừng, sao có thể đến đây được?"
"Ngộ nhỡ có chuyện gì, làm sao ta có thể giải thích với người dân Kính Hồ đây?"
Vẻ mặt Cố An Nhiên vẫn điềm tĩnh như thường, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bị gì đâu."
Nàng tin chắc cơ thể của người sở hữu dị năng sẽ khỏe hơn nhiều so với người bình thường.
Hơn nữa dịch bệnh ở cổ đại có lẽ không quá nguy hiểm đối với các loại vắc-xin phòng bệnh của người hiện đại.
"Ta tới đây là vì có chuyện quan trọng cần phải làm, theo những gì ngươi nói trong thư, y quán của ngươi dĩ nhiên là không đủ chỗ."
Mạt Nương thở dài nói: "Ta biết, nhưng Vu đại phu đã đồng ý nhường chỗ trong y quán của hắn."
Cố An Nhiên lắc đầu: "Đây không phải chuyện hai y quán có thể giải quyết."
Cố An Nhiên nói, vẫy tay với Đại Cường và Nhị Cuong: "Hai nguoi di yeu can nguoi dan tren con đường này chuyển ra ngoài."
"Tạm thời ta cần mượn nhà của bọn họ."
Đại Cường nghe xong, không nói lời nào liền bắt đầu đi gõ cửa từng nhà.
Nhị Cường hơi lo lắng hỏi: "An Nhiên, thế này hình như không ổn lắm? Có tổn hại đến thanh danh của cô không?"
"Ngươi cứ làm đi." Cố An Nhiên xua tay nói.
Nàng dựng một tấm biển lớn trên đường, bày ra mấy giỏ bạc lớn.
Những người dân bị gọi ra, nghe nói nhà mình bị chiếm lấy rõ ràng không vui mấy.
Tuy rằng bọn họ không có chỗ để ở, nhưng nghĩ đến là vì thành Kính Hồ bọn họ thấy chịu thiệt chút cũng không sao.
Bọn họ nhao nhao thu dọn quần áo đồ đạc, chuẩn bị dọn ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận