Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 245: Ten Nang La Phuong Thuy Hoa (1)

Chuong 245: Ten Nang La Phuong Thuy Hoa (1)Chuong 245: Ten Nang La Phuong Thuy Hoa (1)
Ông chủ tiệm tạp hóa vốn đã rất lo lắng, nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của Dạ Tu Mặc, trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.
Le nào thành chủ không thích loại trái cây mới được giao đến này?
Chắc không phải đâu, ông ta đã lén nếm thử hai loại trái cây này, rõ ràng đều rất ngọt, sao lại có thể như vậy?
Lúc này, trong lòng ông chủ tiệm tạp hóa bắt đầu hối hận, tại sao ông ta lại muốn lộ diện trước mặt thành chủ?
Tại sao phải nghĩ tới việc nịnh nọt thành chủ? Bây giờ thì tốt rồi chứ, rõ ràng là vỗ phải chân ngựa rồi! Ôi!
Chính vào lúc ông ta đang cảm thấy bất an thì tiếng của Dạ Tu Mặc đột nhiên vang lên.
"Thưởng." Dạ Tu Mặc khẽ nhếch cằm lên, nhìn quản gia nói.
Ông chủ tiệm tạp hóa vốn dĩ còn đang hối hận vì cái ngu này thì lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng, tuy nhiên nỗi sợ hãi khắc sâu trong xương cốt và sự kính trọng đối với thành chủ không cho phép ông ta thất lễ.
Vẫn một mực cung kính. Không lâu sau, người quản gia bưng một chiếc đĩa đồng nhỏ tới, ở trên đĩa đồng có đặt mười thỏi bạc trên đó.
Thỏi bạc đó rất lớn, một thỏi chắc phải mười lượng, chuyến đi này ông ta kiếm được một trăm lượng bạc, coi như là lời to.
Điều quan trọng nhất là, đã lộ diện trước mặt thành chủ rồi thì sau này nếu như thành chủ có việc gì cần người bên ngoài đi làm, chắc hẳn cũng sẽ nghĩ đến ông ta đầu tiên.
Sau khi Dạ Tu Mặc nhìn thấy ông chủ tiệm tạp hóa nhận ngân lượng, nhìn như thờ ơ hỏi: "Tất cả những thứ này từ đâu đến?" Thật ra trong lòng hắn ta đã có đáp án rồi, những thứ này đều là An An bán cho tiệm tạp hóa.
Chỉ có điều, hắn ta muốn nghe được một số thông tin liên quan đến An An từ chỗ ông chủ tiệm tạp hóa, cho dù là như vậy hắn ta cũng vẫn cảm thấy rất vui.
Ông chủ tiệm tạp hóa biết thành chủ của thành Mặc An này trước giờ luôn sáng suốt, cho nên ông ta cũng không dám nhận toàn bộ công lao giao rau dưa hoa quả về phần mình, dù sao thì từ trước đến nay thành chủ ghét nhất là những người lừa dối hắn ta. Đây là chuyện mà cả thành Mặc An đều biết.
Cho nên, ông chủ tiệm tạp hóa dự định sẽ nói rõ ràng mọi chuyện thu mua rau dưa hoa quả của mình. "Bẩm báo thành chủ, những thứ này là ta thu được từ một cô nương tên Phương Thúy Hoa.”
"Khục... Phương Thúy Hoa?" Lúc Dạ Tu Mặc nghe thấy cái tên Phương Thúy Hoa này thì suýt nữa bị quả anh đào trong miệng làm cho sặc.
Tại sao lại là Phương Thúy Hoa mà không phải An An?
Cái tên An An này là nàng đích thân nói với mình lúc ở bên Ôn Tuyền trì.
Hơn nữa, tên thật của tiểu thư Cố gia chắc chắn phải là Cố An Nhiên mới đúng, sao lại là Phương Thúy Hoa vậy?
Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn thấy biểu cảm của Dạ Tu Mặc thì ngậm miệng ngay lập tức, lúc này trên mặt của ông ta lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
"Thành chủ, tiểu nhân nên nói tiếp, hay là... Ông ta vô cùng lo lắng hỏi.
Dạ Tu Mặc lấy lại thần thái lạnh lùng, trâm giọng nói: "Tiếp tục."
Chủ tiệm tạp hóa lau mồ hôi trên trán, nói: "Hai loại hoa quả hôm nay thành chủ ăn, đều là sáng sớm hôm nay cô nương Thúy Hoa cố tình đưa đến chỗ của ta, nàng nói những thứ này không thu tiền của tiểu nhân, bảo ta đưa đến cho thành chủ ngài."
Ban đầu Dạ Tu Mặc cảm thấy có chút không hiểu, cho rằng Phương Thúy Hoa hẳn là An An, chẳng qua là nàng dùng tên giả mà thôi.
Hơn nữa, toàn bộ người của An An cũng đến đây rồi, nàng không có sổ hộ khẩu, cho nên lúc vào thành, chắc chắn nàng sử dụng sổ hộ khẩu của người khác, có lẽ là cảm ơn hắn ta vì màn pháo hoa hôm qua.
Hắn ta liếc nhìn ô mai và anh đào, nụ cười trên mặt càng thâm sâu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận