Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 709: Lộn Xon Hết Lên

Chương 709: Lộn Xon Hết LênChương 709: Lộn Xon Hết Lên
Đôi mắt giống như vầng trăng khuyết của Điềm Nha đều cong cong mỉm cười: "Đương nhiên muội cũng muốn di học cùng ca ca rồi!"
"Ngoài chuyện này, muộn còn bái Mạt nương thẩm thẩm làm sư, nhờ thẩm ấy dạy muội y thuật nữa."
"Thẩm ấy đã đồng ý rồi! Đợi thẩm ấy khoẻ hơn sẽ dạy muội cách nhận biết thảo dược."
Cố An Nhiên vô cùng hài lòng nói: "Tốt lắm, Đại Bảo và Điềm Nha đều là đứa trẻ ngoan."
"Vậy còn A Từ thì sao?" Nàng đột nhiên đổi chủ đề, nghiêng đầu nhìn A Từ hỏi.
A Từ nghe thấy Cố Nhiên quan tâm đến mình, lúc đầu trên mặt có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó biến thành ngạc nhiên mừng rỡ.
"An Nhiên tỷ tỷ, những thứ sư phụ dạy ta ta đã học được tương đối rồi, những thứ ông ấy không dạy ta, ta cũng đã hiểu được chút ít."
"Lần này ông ấy cho ta nghỉ rất lâu, ông ấy nói ông ấy phải suy nghĩ cẩn thận xem bản thân ông ấy còn có thể dạy ta những thứ gì."
A Từ không phải là đứa trẻ thích bốc phét, vì vậy lời này của cậu khiến Cố An Nhiên rất kinh ngạc.
Suy cho cùng, Cốc Lão Đầu có bản lĩnh như thế nào, nàng biết rất rõ.
Hơn nữa A Từ đến thành Kính Hồ này chưa lâu, thế mà đã khiến cho Cốc Lão Đầu không còn thứ gì dạy cậu sao?
Vậy thì A Từ phải thông minh đến mức nào?
An Nhiên tỷ tỷ?" A Từ thấy An Nhiên mãi không nói gì, còn nghĩ bản thân đã làm gì sai, cậu hơi thấp thỏm lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào nàng.
Cố An Nhiên xua tay nói: "Đệ nên nghe lời sư phụ của đệ, ngoài học thuật cơ quan và thuật yển giáp ra, nếu đệ muốn học cái khác, ta có thể sắp xếp cho đệ."
A Từ nói: "Cái này, phó thành chủ đại nhân đã sắp xếp rồi, mỗi ngày ta đều phải đi luyện võ."
Vương lão thái thái lại nói: "Ăn cơm! Ăn coml Mấy hôm nay trời càng ngày càng lạnh, món này sắp nguội rồi."
Lúc này mọi người mới bắt đầu động đũa, nói nói cười cười suốt bữa cơm.
Vì Đại Bảo và Điềm Nha không để Cố An Nhiên đi, vậy nên tối nay Cố An Nhiên cũng không rời đi, ở lại trong nhà Vương lão thái thái.
Đợi sau khi Đại Bảo, Điềm Nha và A Từ ngủ say, Cố An Nhiên đẩy cửa bước vào phòng của Vương lão thái thái.
Nàng mỉm cười nói: "Lão thái thái, sao người còn chưa ngủ?” Lão thái thái giơ đồ vật trên tay lên nói: "Ta thấy ngươi thường đeo theo chiếc túi vải bố ta làm cho ngươi. Nhưng cái túi đó đã đeo lâu rồi, đã cũ kĩ lắm rồi, nên mấy ngày nay ta làm lại một cái túi khác cho ngươi."
"Túi vải lần này vẫn là vải bố, vẫn rất bền, nhưng màu sắc đẹp hơn túi vải bố lần trước."
Ánh mắt Cố An Nhiên rời sang tay Vương lão thái thái, phát hiện trên túi vải còn thêu đầy hoa văn đơn giản.
Điều quan trọng nhất là lần này Vương lão thái thái đặc biệt làm ba chiếc khóa cho túi vải để ngăn đồ đạc không bị rơi ra ngoài.
Nhìn từ mọi khía cạnh, có thể thấy Vương lão thái thái đã bỏ rất nhiều công sức để làm ra chiếc túi vải này.
Vương lão thái thái thuận tay chỉ vào giường đất nói: "Ngươi ngồi xuống một lúc đi, chỗ này của ta còn có chút việc phải hoàn thiện."
Nói xong, dưới ánh nến bà ấy bắt đầu khâu vá một cách nghiêm túc.
Thỉnh thoảng lại lấy tay dụi mắt, tự cười nhạo mình nói: "Ta già rôi, không còn nhanh nhẹn nữa, tùy tiện may vá một lúc cũng phải tốn thời gian rất lâu."
"Có lẽ cái túi này không đủ tỉnh xảo, nhưng ngươi đừng ghét bỏ." Vương lão thái thái càm ràm, giống như đang dặn cháu gái ruột của mình. Cố An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta rất thích cái túi này, sao có thể ghét bỏ được? Cảm ơn bài"
Sắc mặt Vương lão thái thái ôn hoà, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Cố An Nhiên: "Còn nói cám ơn với ta làm gì? Xa cách quát"
Nửa tiếng sau, cuối cùng Vương lão thái thái cũng bỏ kim chỉ trong tay xuống: "Xong rồi, giữ gìn cẩn thận nhé."
Nói xong, bà ấy đặt túi vải đã làm xong vào trong ngực Cố An Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận