Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 753: Mượn Đao Giết Người (2)

Chương 753: Mượn Đao Giết Người (2)Chương 753: Mượn Đao Giết Người (2)
Trong lòng các thành chủ đều có suy tính riêng, cũng không muốn đánh giặc quanh thành của mình, tới thành Mặc An là chuyện tốt.
Nhưng, tiếp theo lời nói của Dạ Tu Mặc khiến cho bọn họ mất bình tĩnh.
"Nếu chúng ta phải đối phó bọn họ, tất nhiên không thể để người Khương một đường bằng phẳng đến đây, kiểu gì cũng phải làm bọn họ suy yếu."
Nói xong, ánh mắt hắn rơi lên người thành chủ Lâm Thành: "Các ngươi nói, có phải hay không?”
Hướng đi của người Khương tới thành Mặc An, người của bọn họ cũng đã điều tra gần như rõ ràng rồi.
Bọn họ sẽ đi qua Lâm Thành.
Những người khác cũng biết Dạ Tu Mặc nhìn về phía thành chủ Lâm Thành là có ý gì.
Vội vàng tiếp lời: "Địa thế Lâm Thành hiểm yếu, nếu bố trí tốt, hoàn toàn có thể khiến cho người Khương ăn một vố đau."
Thành chủ Lâm Thành không vui nói: "Các vị thành chủ đúng là tính toán hay, kêu Lâm thành nhỏ bé nhất của ta đánh trận đầu."
Dạ Tu Mặc lại nói: "Đương nhiên không phải để Lâm thành đối địch một mình, những thành khác sẽ trợ giúp ngươi."
"Chẳng qua, cần phải mượn địa thế hiểm yếu của Lâm thành mà thôi."
Ngón tay của thành chủ Lâm Thành gõ mấy cái có tiết tấu trên bàn, ngửa đầu về sau hỏi: "Vậy ta có ích lợi gì?"
Chỉ cần chiến hỏa đốt đến thành mình, vô luận chuẩn bị đầy đủ thế nào, cũng khó tránh khỏi tạo thành tổn thất.
Mà bây giờ, có thể tạo thành tổn thất bao nhiêu, tạm thời còn chưa nói được, hắn ta chỉ có thể đòi hỏi nhiều.
Ánh mắt Dạ Tu Mặc trầm trầm: "Ngươi muốn cái gì?"
Thành chủ Lâm Thành hơi trầm ngâm chốc lát, cười nói: "Sau khi chuyện thành công, ta muốn trở thành người đứng thứ hai của phương Nam, không biết điều kiện này, chư vị có đồng ý?"
"Ta tự biết năng lực có hạn, vị trí người đứng đầu ta không cần, nhưng vị trí thứ hai này, ta hy vọng là ta."
"Dù sao, lần này Lâm Thành bỏ ra chỉ ít hơn thành Mặc An một chút, nhưng lại nhiều hơn những thành khác."
Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đều là mặt không đổi sắc, lẳng lặng nghe thành chủ Lâm Thành nói, các thành chủ khác sắc mặt khác nhau. Có một người không kiên nhẫn, không nhịn được chất vấn: "Những vị trí này, tất nhiên là dành cho người có năng lực, dựa vào cái gì trực tiếp đưa cho ngươi?"
Thành chủ Lâm Thành cũng không giận, nghiêng đầu nhìn về phía người kia nói: "Dựa vào, lần này Lâm Thành phải làm chiến trường."
Hắn ta đổi cách nói: 'Nếu Ngô thành chủ muốn tranh vị trí số hai này, không bằng nhận việc này đi? Ngô Thành cách Lâm Thành cũng gần, phí chút công phu, cũng có thể cản trở người Khương.
Ngô thành chủ nghe vậy, không nói gì thêm nữa.
Hắn ta tuyệt đối sẽ không để Ngô Thành biến thành chiến trường, bởi vì lòng người khó dò, tổn thất không thể kiểm soát được.
Chớ đến lúc đó, vị trí thứ hai không có được, còn bị diệt cả một thành.
Thành chủ Lâm Thành thấy thành chủ Ngô Thành im lặng, hết sức hài lòng nói: "Các vị thành chủ còn lại, có ý kiến gì khác không?”
Các thành chủ cũng im lặng không nói, đồng loạt nhìn về phía Dạ Tu Mặc.
Các thành chủ này, đã tự động xem Dạ Tu Mặc làm chủ, bởi vì vô luận là thực lực thành Mặc An, hay là năng lực của bản thân hắn, cũng quá mức yêu nghiệt. Dạ Tu Mặc khẽ vuốt cằm: "Ta đồng ý yêu cầu này của ngươi."
Nụ cười trên mặt thành chủ Lâm Thành sâu hơn: "Vậy các thành chủ khác còn ý kiến gì không? Dù sao, bây giờ chúng ta đã vinh thì cùng vinh, đã thua thì cùng thua.”
Dạ Tu Mặc không quan tâm, dù sao thành chủ Lâm Thành này, lợi dụng xong thì phải chết, thứ cho đi, cuối cùng vẫn là của mình.
Hắn ta phóng khoáng nói: "Thành Mặc An sẽ cung cấp cho Lâm Thành một nhóm vũ khí."
Thành chủ Lâm Thành đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó lập tức nói cảm ơn: "Đa tạ Dạ thành chủ khẳng khái hỗ trợ”"
Dù sao, thành Mặc An chế tạo vũ khí, trong mười hai thành phương Nam được nổi danh là mạnh, bền, sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận