Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 357: Đưa Mọi Người Trở Lại Trấn Kính Hồ. (1)

Chương 357: Đưa Mọi Người Trở Lại Trấn Kính Hồ. (1)Chương 357: Đưa Mọi Người Trở Lại Trấn Kính Hồ. (1)
Hắn ta thực sự cảm nhận được vật chất năng lượng trong chén nước này, so với hấp thụ riêng tinh thạch năng lượng cấp năm còn nhiều hơn.
Dị năng vốn sắp cạn kiệt nay lại tràn đầy.
Cố An Nhiên cởi túi nước bên hông, bên trong chứa đầy một túi nước lớn.
Dạ Tu Mặc nhận lấy, lấy một viên tinh thạch khác, hòa tan vào nước, đưa cho Thần Phong và Ngân Dạ đang yếu ớt uống.
Qua năm sáu ngày, đồ vật trong sơn trại đã được thu dọn gần hết.
Bởi vì sơn tặc đông đảo, trong số bọn họ lại có nhiều thợ thủ công cho nên đã làm rất nhiều xe.
Trong sơn trại vẫn luôn nuôi dưỡng rất nhiều ngựa, dùng để kéo xe rất tốt. .
Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên đang đi dạo xung quanh, kiểm tra xem có bỏ sót thứ gì không.
Đại đương gia sơn trại nhìn thấy hai người đi tới, ra vẻ nịnh nọt, mỉm cười nói: "Hai vị tới rồi à? Mọi thứ gần như đã thu dọn xong xuôi. Khi nào chúng ta xuất phát?"
"Sáng sớm ngày mai." Đây chính là điều mà Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên đã thương lượng với nhau... Ngày hôm sau.
Hai nghìn người mang theo lương thực và hành lý hành quân về phía trấn Kính Hồ.
Bởi vì nhân số đông đảo, trên tay lại có vũ khí, người bình thường đều không dám tới khiêu khích bọn họ.
Còn có một nhóm người Khương, quân số khoảng năm nghìn người, muốn cướp lương thảo của bọn họ, nhưng Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc đã đồng loạt ra tay, tiễn tất cả họ về Tây Thiên, còn tiện tay cướp luôn lương thảo của bọn họ.
Sau mười ngày đi đường, cả đoàn người đã đến rất gần trấn Kính Hồ.
Khi bọn họ đang nghỉ ngơi, xa xa đã nhìn thấy mấy trăm ky binh đang băng băng chạy về phía bọn họ.
Dạ Tu Mặc đã chuẩn bị nghênh chiến, bên cạnh Cố Thẩm Diệp còn có một thanh đao gió lảng vảng.
Xem ra chỉ cần đám ky binh đó dám vượt lôi trì một bước, sẽ bị lưỡi dao gió chém thành từng mảnh.
Người tới càng lúc càng gần, tình thế càng trở nên căng thẳng, lưỡi đao gió trong tay Cố Thẩm Diệp dường như đã chuẩn bị rời khỏi tay hắn ta.
Đại Cường đang nghịch kính viễn vọng nói: "An Nhiên cô nương, là Ân Tuần dẫn quân tới cứu ngươi." Cố An Nhiên nghe xong, vội vàng đứng trước mặt Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc nói: "Dạ Tu Mặc, ca ca, hai ngươi dừng tay, là người của chúng ta."
Đây là một trong số năm trăm thân binh ít ỏi mà nàng có, nhất định không được làm tổn hại.
Dạ Tu Mặc từ trước đến nay đối với yêu cầu của Cố An Nhiên không bao giờ nói không, lúc này lập tức thu hồi lực tinh thần.
Cố Thẩm Diệp cũng chậm rãi thu hồi đao gió, khóe môi nở nụ cười hàm súc.
An Tuần là ai? Người muội muội đầu óc chậm chạp này, thiếu nhiều nợ phong lưu ở thế giới này vậy sao?
Vậy chẳng phải hắn ta sẽ rất bận sao?
Ân Tuần dẫn mọi người cưỡi ngựa đến gần, nhìn thấy Đại Cường và Cố An Nhiên cũng ở trong đó, thoạt nhìn cũng không giống như đang bị bắt làm con tin, vẻ cảnh giác trên mặt dịu đi rất nhiều.
"Ân Tuần." Cố An Nhiên hét lên một câu.
Ân Tuần phi ngựa tiến lên, sau khi xuống ngựa, cung kính hành lễ: "Chủ nhân."
Cố An Nhiên tùy ý khoát tay, ra hiệu không cần hắn ta không cần đa lễ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải người hầu của Đào Vọng Đường đến Kinh Hồ báo tin, cho nên ngươi mới chạy tới đây không?”
Ân Tuần gật đầu; "Vâng, thưa chủ nhân, thấy người không sao là tốt rồi." Nói xong, hắn ta liếc nhìn đám đông phía sau Cố An Nhiên nói: "Nhưng những người này là ai?"
Cố An Nhiên mỉm cười đắc ý "Đây là người trong sơn trại đã bắt ta đi. Ta đưa hết những người đó đến đây."
Nói xong, nàng nháy mắt ranh mãnh một cái rồi nói: "Bây giờ, chúng ta có thể mở rộng lãnh thổ và xây dựng tường thành nhanh hơn."
Trước khi Cố Thẩm Diệp tới đây, Cố An Nhiên hiếm khi nào nghịch ngợm và ranh mãnh như vậy.
Bởi vì nàng luôn phải dựa vào chính mình để gánh vác mọi việc, sau khi ca ca đến, nàng dường như đã có người mà mình hoàn toàn có thể dựa vào, cho nên thỉnh thoảng sẽ cư xử như một tiểu nữ nhi.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận