Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 770: Tây Chiêu Thái Tử (2)

Chương 770: Tây Chiêu Thái Tử (2)Chương 770: Tây Chiêu Thái Tử (2)
Cố An Nhiên vung rìu đầu phượng lên, chặt đôi kiếm của một thị vệ trong số đó.
Các thị vậy khác thấy vậy cũng không khách khí nữa, liều mạng huy động kiếm trong tay nhắm về phía Cố An Nhiên và Đại Cường.
Nhưng đáng tiếng, Cố An Nhiên càng không khách khí hơn, sử dụng sức mạnh dị năng đến mức cực đại, bốn tên thị vệ kia cùng nhau xông lên cũng không chịu nổi vài chiêu của nàng, đồng loạt ngã thành đống dưới đất, sau khi bị dồn vào góc tường mới dừng lại.
"Đi!" Cố An Nhiên nhìn Đại Cường, cao giọng nói.
Hai người bước ra ngoài như chốn không người, cái nỏ trong tay Cố An Nhiên luôn trong trạng thái đề phòng.
Vừa bước ra ngoài được bài bước, quản gia của biệt viện này đã qua tới rồi, vẻ mặt tươi cười đầy nịnh nọt.
"Cô nương, thật có lỗi, mấy tên thị vệ này không hiểu chuyện, chủ tử của chúng ta sắp tới nơi rồi!"
"Vẫn mong cô nương dừng bước, lại ngồi đợi thêm một chút nữal"
Cố An Nhiên như cười như không nhìn tên quản gia mặt đầy vẻ ninh nọt nói: "Vậy sao?" "Ta cho rằng, nếu đã là hợp tác, cái quan trọng phải là tôn trọng và bình đẳng."
"Mà không phải là vừa mới bắt đầu đã định dùng quyền thế để ra đòn phủ đầu, như thế là không phải!"
Quản gia lau mồ hôi, như con gà mổ thóc đáp: "Vâng vâng vâng, cô nương nói chí phải."
"Chuyện lần này chỉ là hiểu lầm thôi, là do đám thị vệ này không biết đúng sai!"
"Chủ tử của chúng ta, chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho cô nương, cô nương yên tâm."
Quản gia vừa nói xong, Cố An Nhiên lại bổ sung: "Trước khi xác định được thân phận của đối phương, tốt nhất đừng có chơi trò quyền thế."
"Bởi vì, ngươi cũng không thể chắc chắn rằng, quyền thế của mình nhất định sẽ to hơn đối phương, không phải sao?”
Quản gia lại toát mồ hôi đầy đầu, mời bọn Cố An Nhiên đi vào trong.
Sau đó, chính mình đích thân chạy đi mời chủ tử nhà bọn họ đến.
Đại Cường đầu đây sương đen hỏi Cố An Nhiên ở phía sau: "An Nhiên, lời cô vừa nói là có ý gì thế?"
Cố An Nhiên võ vỗ vai Đại Cường nói: "Không có ý gì cả, tên Thái tử Tây Chiêu này muốn nắm thóp chúng tal" "Mà ta trước giờ đều không phải là người tuỳ ý để cho người ta nắm thóp đâu."
Đại Cường tự hào đáp: "Chính thết"
Hai người lại đợi thêm một lúc, quản gia cũng chạy đến bên ngoài tẩm điện của Thái tử Tây Chiêu rồi.
Tên Thái tử này mặc một bộ cẩm y màu đỏ, cổ áo hững hờ, cười như không cười hỏi: "Sao rồi? Bọn họ đợi lâu như thế có phản ứng thế nào?”
"Có giữ nổi bình tĩnh hay không? Bổn cung không thích nói chuyện với kẻ nóng ruột đâu."
Quản gia cúi đầu, căn bản không dám đối diện với ánh mắt Thái tử Tây Chiêu.
Hắn ta thật thà trả lời: "Thái tử điện hạ, hai người đó đánh gục toàn bộ thị vệ canh phòng ở ngoài cửa rồi, còn trực tiếp muốn đứng dậy di về nữa."
"Nô tài đã khuyên bọn họ trở lại rồi."
Thái tử Tây Quốc rõ ràng không ngờ tới, Cố An Nhiên sẽ làm ra chuyện như vậy, nhất thời sắc mặt hơi bối rối.
Sau khi phản ứng lại, hắn ta cười lớn một tiếng: "Thú vị! Thú vị! Đi xem xeml"
Thái tử Tây Chiêu đứng dậy, phất tay áo rời đi, đến phòng khách, hắn ta mở cửa bước vào.
"Để cô nương đợi lâu rồi, bản cung thực sự rất bận." Hắn ta mỉm cười giải thích. Cố An Nhiên nhìn thấy cổ áo hé mở của thái tử Tây Chiêu, với bộ dạng này rất dễ để đoán ra rốt cuộc hắn ta đang bận việc gì.
Nàng cười như không cười nhìn thái tử Tây Chiêu một cái nhưng không nói gì.
Thái tử Tây Chiêu ngồi xuống ghế chủ vị, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cô nương không tò mò tại sao ta lại tìm đến côi sao?"
Cố An Nhiên nhẹ nhướng mày nói: "Đương nhiên là vì muội muội của thái tử."
Chẳng cần nghĩ cũng biết, cái vị công chúa tùy tiện bị nàng đánh trong tiệm trang sức đã trở về cáo trạng với huynh trưởng rồi.
Du Nương cũng là công chúa nhưng vẫn luôn bị muội muội nhỏ hơn nàng ấy ức hiếp, xem ra thân phận của nữ tử kia không thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận