Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 294: Giet Han (1)

Chuong 294: Giet Han (1)Chuong 294: Giet Han (1)
Cố An Nhiên còn tưởng Lý Kim Quang có chuyện gì khác quan trọng muốn nói với mình, hóa ra chỉ là chuyện này thôi.
"Ta nghe thấy rồi, ta định đi ra ngoài xem thế nào đây."
Lý Kim Quang gật đầu: "Được, ngươi đi đi, ta không làm ngươi chậm trễ nữa."
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, sau đó đi ve phía cửa thung lũng, mỉm cười vẫy tay về phía Ngân Dạ: "Ngân Dạ, đi thôi, đi ra ngoài với ta!"
Ngân Dạ vốn đang nằm uể oải, nghe được có thể ra khỏi thung lũng, ngay lập tức trở nên hăng hái.
Phía bên ngoài thung lũng, mọi người nhìn thấy Cố An Nhiên đi ra, đều cung kính đứng ở hai bên, tự động nhường đường cho nàng.
Nàng nhìn An Tuần sắc mặt âm trâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ân Tuần ngẩng đầu nhìn Cố An Nhiên, chắp tay thỉnh tội: "Thuộc hạ phụ lòng tin của chủ nhân, có người đã chạy vào cấm địa."
Lúc đầu sắc mặt Cố An Nhiên vẫn rất, bởi vì những lời này, khí tức xung quanh người bắt đầu trở nên u ám.
Có vẻ như chỉ một giây nữa thôi, nàng sẽ giơ cây riu mào phượng trong tay lên, không chút do dự chém chết người dám xông vào cấm địa.
Khí chất như vậy khiến mấy phụ nhân sợ đến không dám thở mạnh, thậm chí còn có chút run chân.
Các binh sĩ mặc dù vẫn đứng vững nhưng khắp người đã nổi da gà.
Những nam nhân được đưa đến đây vì có quan hệ thân thích với các binh sĩ, giờ phút này cũng không bình tĩnh nổi.
Chương Hữu Căn lúc này vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên không có cảm giác sợ hãi, nhưng người làm việc với Chương Hữu Căn lần trước bây giờ đã run như cay sấy, Chương Xa vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Giọng điệu Cố An Nhiên vô cùng lạnh lùng: "Người nào xông vào? Người đang nằm trên mặt đất à?"
Ân Tuần liếc nhìn Văn Ngạn cầu cứu, Văn Ngạn khẽ gật đầu nói: "Là người đang nằm trên mặt đất, ông ta tên là Chương Hữu Căn. Sáng sớm hôm nay là ta đã kéo ông ta ra ngoài, ông ta đã bất tỉnh trong rừng cấm."
Ý tứ trong lời nói của Văn Ngạn là Chương Hữu Căn vẫn chưa phát hiện ra bí mật của khu vực cấm địa.
Cố An Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Chương Hữu Căn đang nằm trên mặt đất: "Tát nước cho hắn tỉnh lại!"
Sau khi Ân Tuần nhận được mệnh lệnh, hắn ta vẫy tay với binh sĩ phía sau, ra hiệu cho bọn họ lập tức đi lấy nước.
Văn Ngạn là một tiểu quỷ nhanh trí, dời một cái ghế lớn tới đặt sau lưng Cố An Nhiên.
"Ngài ngồi đi." Hắn ta chỉ vào ghế nói.
Hắn ta cảm thấy giáo huấn người thì phải có phong thái giáo huấn, đứng giáo huấn sẽ không có khí thế.
Hắn ta cũng không thấy Chương Hữu Căn có gì đáng thương, nếu đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả, đã đặt ra quy định thì phải tuân theo.
Nếu không, nơi này của họ sẽ không thể trở thành một nơi yên vui, mà chỉ thành nơi chướng khí mịt mù.
Không có quy tắc sẽ không có tiêu chuẩn.
Cố An Nhiên có chút khen ngợi liếc nhìn Văn Ngạn một cái, sau đó uể oải tựa lưng vào ghế.
Binh sĩ cũng đã mang một chậu nước lạnh tới, đang chờ lệnh của Cố An Nhiên.
Đôi môi đỏ mọng của Cố An Nhiên nhẹ nhàng nhếch lên: "Giội xuống đi!"
Binh sĩ nhận lệnh, sau đó không chút do dự đổ cả chậu nước lạnh lên mặt Chương Hữu Căn.
Hắn ta không chút thương hại nào đối với Chương Hữu Căn, dù sao bởi vì hành vi ngu xuẩn này có thể liên lụy đến tất cả bọn họ.
Không đáng để thông cảm.
Chương Hữu Căn vốn đang hôn mê bất tỉnh, bị nước lạnh đánh thức, lúc này dường như đã tỉnh táo một chút, nhưng vẫn chưa mở mắt.
Ông ta còn hét lên: "Chương Xa, tiểu tử này, không biết hắn xây cho ta loại nhà gì, thế mà còn bị dột."
Ồn ào xong, ông ta chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là binh sĩ đang bưng chậu nước kia.
Ông ta dường như đã quên mất tối qua đã làm gì, lúc này tức giận đùng đùng nói: "Được lắm! Ta còn tưởng là trong nhà bị dột!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận