Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 70: Bồn Chon (1)

Chương 70: Bồn Chon (1)Chương 70: Bồn Chon (1)
Bạch thống lĩnh nghĩ rằng thôn dân chạy nạn chỉ dùng hai chân để đi lại, trên tay còn có hành lý và lương thực, chắc chắn di chuyển chậm, bọn hắn cưỡi ngựa không đến nửa ngày hẳn là có thể đuổi kịp.
Bọn hắn quả thực truy đuổi không tới hai canh giờ, đã đến miếu hoang hôm qua Cố An Nhiên bọn họ nghỉ ngơi.
Đống lửa ở cửa miếu hoang cũng mới dập không bao lâu.
Bạch thống lĩnh híp mắt nói: "Nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường, tối hôm qua bọn họ qua đêm ở đây, xem ra cũng mới xuất phát không lâu, không tới một canh giờ nữa chúng ta tất nhiên có thể đuổi kịp."
Binh sĩ dưới quyền của Bạch thống lĩnh hăng hái bừng bừng, bởi vì bọn họ từ chỗ thủ hạ của Ma Tử biết được nữ nhân trong đội ngũ chạy nạn rất nhiều.
Mà chuyện bọn họ đùa bỡn làm nhục nữ nhân, từ trước đến nay Bạch thống lĩnh toàn mở một mắt nhắm một mắt. ...
Đến gần trưa, Lý Kim Quang chọn một nơi khá bằng phẳng để mọi người nghỉ ngơi.
"Tối hôm qua tất cả mọi người không được nghỉ ngơi đầy đủ, nghỉ ngơi tại chỗ hai canh giờ rồi chúng ta tiếp tục lên đường."
Mọi người buông bao hành lý, khuôn mặt vui vẻ, thật là tốt quá, lát nữa ăn cơm xong có thể chợp mắt một chút.
"Chứ còn gì nữa? Tối hôm qua sau khi bị Hoàng Bỉ Tử làm cho tỉnh ngủ, ta đây mở mắt suốt một đêm, sáng sớm hôm nay lúc đi đường không ngừng buồn ngủ, suýt chút nữa rơi xuống hố luôn."
Sau khi lão thái thái lượm mấy cục đá lớn xếp thành lò bếp, vui vẻ hỏi: "Nha đầu An Nhiên, hôm nay thời gian dư dả, ngươi muốn ăn gì ta cũng làm cho ngươi."
Ngày hôm nay Cố An Nhiên cứ có chút không yên lòng, có thể nói là trong lòng lo lắng mơ hồ.
"Lão thái thái, người cứ làm tùy ý, món gì ta cũng ăn."
Vương Ngọc Liên thấy hôm nay nàng cứ có bộ dạng thiếu thiếu hứng thú, chọn món ngày thường nàng thích ăn để làm.
Còn Cố An Nhiên thì đứng dậy rồi đi vòng lại.
Lý Kim Quang có chút không hiểu nói: "Nha đầu An Nhiên, sao ngươi đi vòng lại vậy? Rớt đồ sao?"
"Không phải, hôm nay tỉnh thân ta có chút không yên, cứ cảm thấy nhóm người ngày hôm qua hình như có vấn đề." Nàng nói ra lo âu trong lòng mình.
Lý Kim Quang không nghĩ xa như vậy: “Chúng ta không có liên quan gì với bọn họ, có vấn đề thì cũng không phải là chuyện của chúng ta."
Cố An Nhiên híp mắt: "Nhưng ngộ nhỡ bởi vì ngày hôm qua đối phương ít người thì sao?"
'A? Vậy chúng ta có cần nhanh chóng lên đường không?" Lý Kim Quang nghe hiểu lời Cố An Nhiên nói, lập tức có chút luống cuống.
"Nếu những người đó thật sự có vấn đề, chúng ta không chạy nổi, những người đó có ngựa." Cố An Nhiên nghĩ rằng chạy không phải là một ý kiến hay.
Dù sao chỗ ngã ba đường hôm qua có không ít dấu vết móng ngựa.
"Vậy ngươi định làm thế nào?" Mi tâm Lý Kim Quang nhíu chặt thành hình chữ xuyên*.
*Chữ xuyên: 川
"Ta quay lại xem tình hình, lát nữa sau khi các ngươi ăn cơm trưa xong, đồ đạc để lại trên đường, còn người thì đến ngọn núi bên cạnh trốn đi"
Cố An Nhiên quan sát tình hình xung quanh một vòng sau đó kiến nghị với Lý Kim Quang.
Vẻ mặt Lý Kim Quang nghiêm trọng gật đầu: "Ta biết rôi, ngươi không cần lo lắng bên này, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho Đại Bảo, Điềm Nha và lão thái thái giúp ngươi, chỉ là bản thân ngươi phải cẩn thận."
"Vâng."
Sau khi Cố An Nhiên trả lời, rời đi không quay đầu lại, khi đến chỗ mà tất cả mọi người không thể nhìn thấy, nàng vào không gian một chuyến.
Tuy cửa kho vũ khí không mở ra được, nhưng trên kệ vũ khí của biệt thự bên trong không gian có một khẩu súng lục nhỏ màu bạc.
Đây là quà sinh nhật mười tám tuổi lúc trước anh trai tặng cho nàng, nàng vẫn chưa từng dùng.
Vào bên trong biệt thự, đi đến bên kệ vũ khí, lấy khẩu súng lục nhỏ màu bạc xuống, giấu trên người để phòng thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận