Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 409: Nàng Không Thể Trừ Tà Sao? (2)

Chương 409: Nàng Không Thể Trừ Tà Sao? (2)Chương 409: Nàng Không Thể Trừ Tà Sao? (2)
Cố An Nhiên đi tới chỗ cất giữ lá vàng, tiện tay cầm hai bó lớn đưa cho Đại Cường và Nhị Cường.
"Các ngươi cầm đi, thứ này nhỏ, cũng tiện mang theo.
Vì từ chối không được, hai người họ bị ép nhận một bó lá vàng to.
Những cái rương khác, Cố An Nhiên không giấu họ, trực tiếp cất vào không gian.
Đại Cường và Nhị Cường tưởng Cố An Nhiên cất chúng vào nhẫn không gian mà ca ca nàng tặng cho nàng.
Hai người vẫn hơi kinh ngạc, dù trước đó họ đã từng nhìn thấy Cố Trầm Diệp biểu diễn tác dụng của chiếc nhẫn không gian này.
"Ra ngoài đi, đồ ăn để lại cho phụ nữ trong thôn."
Đại Cường và Nhị Cường gật đầu như giã tỏi: "Được, vậy bây giờ chúng ta đến hồ nước phía tây kia đi, vớt cái rương còn lại lên?”
Cố An Nhiên bĩu môi nói: "Chỗ đó chỉ có một cái rương, không lấy cũng được, ở dưới nước rắc rối lắm."
Hai ngón tay Đại Cường chạm chạm nhau: “An Nhiên cô nương, chỗ đó hình như không chỉ có một cái rương thôi đâu.”
"Hôm đó tôi ở dưới nước thoáng nhìn thấy một chỗ rất sâu bên trong hình như có một đống rương xếp chồng lên nhau."
"Nhưng nước chỗ đó quá lạnh, còn hơi ghê ghê nên ta không dám nhìn kỹ."
Cố An Nhiên hớn hở ra mặt: "Ý ngươi là dưới nước có rất nhiều rương?"
"Đúng vậy!" Đại Cường gật đầu khẳng định.
"Vậy chúng ta vớt mấy cái rương đó lên đi, dù sao từ sau khi xây trấn Kính Hồ, ta chưa bao giờ cảm thấy mình nghèo như vậy." Cố An Nhiên tâm sự nỗi lòng, hy vọng Đại Cường và Nhị Cường sẽ giúp mình một tay.
Kỳ thật cho dù nàng không nói, Đại Cường và Nhị Cường cũng hiểu được, xây một tòa thành phải tốn bao nhiêu tiên? Đây không phải là chuyện họ có thể ước tính.
Hơn nữa bây giờ hầu hết những người được họ thu nhận ở trấn Kính Hồ đều là người bình thường.
Chỉ mỗi ông chủ Đào là người giàu đến mức khiến người ta giận sôi.
Thế nhưng, nhổ lông cừu không thể lúc nào cũng để mỗi ông chủ Đào nhổ, làm vậy quá tàn nhẫn, sẽ hói đó.
"An Nhiên cô nương, chúng ta đi vớt mấy cái rương kia lên, ngươi không cần cho tiền chúng ta nữa, mang hết đi xây thành trấn đi."
Đại Cường gãi gãi đầu nói, Hì hi lão nhị nói rất đúng, ngươi nuôi đám Ân Tuần tốn nhiều tiền lắm phải không?"
Cố An Nhiên:??? Câu nói này nghe sao là lạ? Làm như nàng nuôi trai bao vậy.
Nhị Cường: Anh trai yêu quý, anh nói chuyện đàng hoàng hộ được không?
Ý định ban đầu của Đại Cường là Cố An Nhiên không dễ gì nuôi được nhiều binh lính như vậy, nhưng khi trực tiếp đổi thành tên người lại có một cảm giác quái dị chết tiệt!
Đến hồ nước nhỏ phía tây, Cố An Nhiên vào rừng một chuyến.
Đại Cường xoay người nhìn Nhị Cường nói: "Ngươi nói xem, có phải dạ dày của An Nhiên cô nương không khỏe lắm không, ăn trúng đồ hư?”
Nhị Cường liếc Đại Cường một cái, không muốn nói chuyện với hắn ta.
Lúc về, tay nàng cầm hai bình dưỡng khí chuyên dụng của bộ môn lặn đưa cho Đại Cường và Nhị Cường.
"Nếu đeo cái này vào, các ngươi có thể lặn xuống nước rất lâu mà không cần phải ngoi lên để thở."
Hai người Đại Cường và Nhị Cường làm theo sự hướng dẫn của Cố An Nhiên, đeo bình dưỡng khí xuống nước.
Hai anh em đồng thời bị nước lạnh kích thích rùng mình một cái, bơi về phía dòng nước xanh thẳm.
Có đồ An Nhiên cô nương cho, quả nhiên có thể tự do hô hấp.
Nhưng ở gần chỗ nước sâu, nhác thấy cái rương ngay tại trước mắt, cổ chân Đại Cường như lại bị mắc kẹt.
Mặt Đại Cường đưa đám nói: "Lão nhị, An Nhiên cô nương cũng không thể trừ tài!"
Nhị Cường nhíu mày nói: "Sao vậy?”
"Chân của ta lại bị mắc kẹt!" Đại Cường chỉ vào cổ chân phải của mình.
Hai tay tập tức tạo thành chữ thập, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vị cô nãi nãi bị chìm dưới ao kia ơi, oan có đầu, nợ có chủ!"
"Nếu ngươi bị đám người xấu trong thôn hại chết thì họ đều bị chúng ta giết rồi."
"Cũng coi như giúp ngươi báo thù rồi đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận