Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 550: Sơn Thành (1)

Chương 550: Sơn Thành (1)Chương 550: Sơn Thành (1)
"Ta cảm thấy đại ca và Kính Hồ đều cần người giống như Đào Vọng Đường."
"Đợi sau khi đưa hẳn quay về, ta sẽ sai người đón ngươi đến Tuyên thành, thế nào?"
C6 An Nhiên gật đầu: "Được, chỉ là sợ Đại Cường và Nhị Cường không yên tâm về ta, muốn ở lại."
Dạ Tu Mặc lắc đầu nói: "Hắn sẽ không đâu, Mạt Nương có thai rồi."
Rõ ràng là Cố An Nhiên cảm thấy hơi khó tin: "Ngươi nói thật sao?”
Dù sao lúc đó Mạt Nương cũng đã nói rồi, nàng ấy khó mà mang thai lại được nữa.
"Thật mà." Sau khi Dạ Tu Mặc đặt một nụ hôn vào giữa trán của Cố An Nhiên thì tiếp tục nói.
Cố An Nhiên hạ quyết tâm: "Được, ngày mai ta sẽ thương lượng với bọn họ về chuyện quay về."
Nói xong nhìn về phía Dạ Tu Mặc nói: "Đêm khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi rồi..."
Dạ Tu Mặc thấy hơi không nỡ mà nhìn Cố An Nhiên nói: "An An, ta có thể ở lại được không?"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ta chỉ là muốn nhìn ngươi thêm một chút." Hắn bảo đảm nói. Cố An Nhiên không để ý nói: 'Vậy ngươi ở lại đi"
Nói xong, Cố An Nhiên cởi áo khoác ngoài rồi nằm lên giường nhỏ.
Mà Dạ Tu Mặc ngồi trên giường La Hán nhỏ không cử động.
Cố An Nhiên bất đắc dĩ nói: "Ngươi qua đây đi, ngươi ở đó thắp đèn lên thì sao mà ta ngủ được?"
Dạ Tu Mặc giật mình: "Ta... ở cùng với ngươi?"
Cố An Nhiên nằm vào bên trong cái giường nhỏ, nhường lại một chỗ ở bên ngoài, giọng hời hợt nói: "Ừm, qua đây đi."
Dạ Tu Mặc bỗng nhiên nhảy qua đó nhanh như một cơn gió, dùng tốc độ nhanh nhất có thể nằm lên trên chiếc giường nhỏ, sau đó tắt đèn.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối hắn rất quân tử, luôn duy trì một chút khoảng cách với Cố An Nhiên, thậm chí còn nằm ngủ hẳn ở một bên của cái giường nhỏ, cái đệm vốn dĩ không quá lớn bị căng phẳng ra.
Cố An Nhiên yếu ớt nói một câu: "Ngươi cảm thấy, ngươi nằm lên đây, thì ta sẽ ăn ngươi sao?”
Ánh mắt của Dạ Tu Mặc am đạm lại gần Cố An Nhiên hơn một chút.
Hắn lại không sợ Cố An Nhiên làm gì với hắn hết, mà là sợ bản thân không nhịn được.
Sau khi lại gân Cố An Nhiên, chưa được bao lâu nàng đã phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhàn nhạt, mà cả người Dạ Tu Mặc lại nằm thẳng tắp, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Cận vệ của Dạ Tu Mặc ở dưới chân tường của phòng Cố An Nhiên đợi tới đợi lui, vẫn chưa thấy chủ tử nhà mình ra ngoài.
Hắn buồn bực nói: "Chủ tử có chuyện gì vậy? Chắc không lẽ bị người ta phát hiện ra, sau đó bị giữ lại rồi chứ?"
Nhưng mà sau khi suy nghĩ, hắn phủ định cái cách nghĩ này của bản thân, tiếp tục trông giữ.
Đáng thương ở chỗ bây giờ đã đầu hạ rồi, muỗi cũng xuất hiện rồi, hắn lại khá là thu hút muỗi, cũng không biết bị cắn bao nhiêu cái rồi.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Dạ Tu Mặc nằm trên chiếc giường nhỏ, dưới mắt thâm quầng, rõ ràng là dáng vẻ không ngủ cả đêm.
Cố An Nhiên lại coi Dạ Tu Mặc thành cái gối ôm, hai tay ôm lấy cái cổ của hắn, một cái chân thì gác lên người hắn.
Thỉnh thoảng, còn vô cùng không yên phận mà cử động.
"An An, ta phải đi rồi. Dạ Tu Mặc giọng khàn khàn trầm thấp nói.
Cố An Nhiên mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ lim dim ra nói: "Ồ, được, ngươi đi đi, hai ngày này ta sẽ về Kính Hồ một chuyến trước." "Qua khoảng thời gian này ta sẽ đến Tuyên thành, đồng thời cũng sắp xếp ổn thoả tất cả."
"Ừm"" Sau khi Dạ Tu Mặc đáp lời thì đứng dậy, chỉnh sửa tà áo của bàn thân rồi đi ra ngoài."
Cận vệ đút ăn cho muỗi một đêm của hắn, sau khi nhìn thấy hắn ra ngoài thì giống như thể thấy được cứu tinh, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
"Chủ tử, cuối cùng người cũng đi ra rồi."
"Đi thôi" Dạ Tu Mặc không giải thích cái gì nhiều, cận vệ cũng thức thời không hỏi.
Sau khi Cố An Nhiên dậy, cũng không ngủ tiếp được nữa, trong đầu không đúng lúc hiện lên khuôn mặt đó của Dạ Tu Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận