Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 701: Tu Tap Dong Nguoi Gay Rối (2)

Chuong 701: Tu Tap Dong Nguoi Gay Rối (2)Chuong 701: Tu Tap Dong Nguoi Gay Rối (2)
Cố An Nhiên gật đầu, đi thẳng tới cổng phủ thành chủ.
Sau khi đến cửa, nàng vẫn tỏ ra bình tính, lớn giọng nói: “Các ngươi đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy Cố An Nhiên đi ra, tiếng ào bên ngoài dần dần nhỏ đi, mấy người dẫn đầu tỏ vẻ phan nộ nói: "Chúng ta phản đối, công việc ở thành Kinh Hồ này quá nhiều, thu thuế cũng cao, chúng ta không làm."
Cố An Nhiên liếc nhìn người gây chuyện rồi nói: "A, vậy ngươi nói cho ta biết, năm nay thu hoạch sau khi nộp thuế của các ngươi nhiều hay ít hơn so với thu hoạch lúc trước?”
Người kia ánh mắt hơi chớp nói: "Đúng... đúng là năm nay thu hoạch nhiều hơn một chút, nhưng ai có thể bảo đảm hàng năm thu hoạch đều bội thu như vậy? Nếu gặp lúc mùa màng không tốt, chẳng phải bách tính chúng ta lại phải chịu đói sao?"
Ở những nơi khác, Cố An Nhiên không thể đảm bảo mỗi năm thu hoạch đều bội thu, nhưng nàng có thể đảm bảo mùa màng ở thành Kinh Hồ hàng năm sẽ bội thu bởi vì nguồn nước ở đây đã được nàng cải tạo.
Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Đây không phải chuyện ngươi nên cân nhắc, khi thu hoạch không tốt, tự nhiên sẽ có cách làm của thu hoạch không tốt."
"Hơn nữa, ta nhớ thuế phủ ở nước Đại Tuyên lúc trước còn cao hơn nhiều so với thuế ở thành Kinh Hồ của ta phải không?"
Người kia dừng lại một chút, rồi lại cãi: "Nhưng khi chúng ta tiến vào thành Kinh Hồ, đã nói chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ nhất định sẽ có cơm ăn áo mặc. Tại sao lại so sánh với thuế của Đại Tuyên? Hoàng đế ngu ngốc tàn bạo, nếu không thì nước Đại Tuyên đã không đến nông nổi này, không phải sao?"
"Những thành Kinh Hồ là một thành không thuộc nước Đại Tuyên, sao có thể so sánh được?"
Những gì người này chính là đem Cố An Nhiên thành chủ thành Kinh Hồ đố lên lửa nóng.
Cố An Nhiên cũng không tức giận, lặng lẽ nhìn hắn ta nói: "Ngươi nói tiếp đi."
Người kia cũng không khách khí chút nào, thực sự nói tiếp: "Thuế ở thành Mặc An thấp hơn thành Kinh Hồ chúng ta một phần!"
Cố An Nhiên nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, hắn ta cuối cùng là nói đến điểm quảng trọng.
Chẳng qua không phải người này chỉ muốn nàng giảm một phần thuế thôi sao? Như vậy sẽ khiến thành Kinh Hồ hoàn toàn không thể duy trì hoạt động được nữa. Cho dù miễn cưỡng có thể duy trì hoạt động, cũng sẽ khiến thành Kinh Hồ dự trữ lương thực không đủ, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Nguồn nước xung quanh thành Mặc An vẫn chưa được cải tạo nên dù có thu thuế thấp hơn một phần thì lương thực đến tay bách tính cũng chưa chắc nhiều bằng bách tính thành Kinh Hồ.
Tuy nhiên, con người luôn có lòng tham, luôn muốn nhiều hơn nữa.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người cầm đầu kia nói: "Vậy thì ngươi có thể xin rời khỏi thành Kinh Hồ, dẫn theo người của mình đi đến thành Mặc An."
Người kia vốn cho rằng pháp luật sẽ không trừng phạt dân chúng, cho nên hắn ta mới kích động cả hai ngôi làng, gân một nghìn người đến cổng phủ thành chủ để gây rối.
Hắn ta biết rất rõ, một tòa thành muốn phát triển, thì nhất định sẽ cần người, cho nên đám người bọn họ rất quan trọng đối với thành Kinh Hồ, nhưng hắn ta không ngờ rằng thành chủ này vậy mà không mở miệng nói một câu giữ lại, trực tiếp bảo bọn hắn rời khỏi thành Kinh Hồ, đi đến thành Mặc An.
Người nam tử gây rối cứng do tại chỗ, giãy giụa hồi lâu, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Thành Kính Hồ đã không mấy hoan nghênh chúng ta như vậy, nên tốt nhất chúng ta nên đến thành Mặc An. Ta nghe nói thành Mặc An đối xử rất tốt với bách tính."
Mấy thôn dân bị người này kích động, có một số đã trở nên nóng nảy, bắt đầu la ó đi theo hắn ta.
Hầu hết mọi người nhìn thấy Cố An Nhiên nghiêm túc, đều ngậm miệng không nói nữa.
Bọ họ chỉ muốn làm ầm ï để chiếm được nhiều lợi ích hơn cho bản thân chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi thành Kinh Hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận