Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 904: Bồi Ta Cùng Nhau Dùng Bữa? (2)

Chương 904: Bồi Ta Cùng Nhau Dùng Bữa? (2)Chương 904: Bồi Ta Cùng Nhau Dùng Bữa? (2)
Chỉ là, sau khi đi được một khắc, những hạt mưa nặng nề bắt đầu rơi từ trên trời xuống.
Cố Thẩm Diệp che chiếc bánh bông tuyết màu xanh tỉnh xảo trong tay áo rộng, làm giảm đi không gian của chính mình.
Hành động này cực kỳ bí mật, Hoa Duyệt cùng thị nữ cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Bởi vì lúc này Hoa Duyệt đang ngẩng đầu lên, chơi đùa với những hạt mưa từ trên trời, tận hưởng vô cùng vui vẻ.
Lúc hắn ta đang muốn tìm chỗ trú mưa thì quản gia trong phủ mang theo một nhóm người đánh xe ngựa đi tới.
Ông ta vẻ mặt cung kính nói: "Điện hạ, lão nô đã tới rồi. Trời cũng đã muộn rồi, các ngài mau lên xe ngựa trú mưa di
Nói xong, ông ta giơ chiếc ô trong tay lên đầu Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp liền cầm lấy ô từ trong tay quản gia, bước nhanh đi đến chỗ công chúa Hoa Duyệt che mưa cho nàng ấy.
"Lên xe đi, mưa sẽ càng ngày càng nặng hạt."
"Được.' Hoa Duyệt cười ngọt ngào, ngoan ngoãn đáp lại, dưới sự chú ý của mọi người, nàng ay lên xe ngựa.
Cố Thẩm Diệp theo sát phía sau, cũng bước lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển về phía Nhiếp chính vương phủ, bầu không khí trong xe trong lúc nhất thời có chút xấu hổ nặng nề.
Bởi vì công chúa Hoa Duyệt thích mặc xiêm y bằng vải mỏng, khi bộ y phục này bị dính nước, những thứ nào đó sẽ như ẩn như hiện lộ ra.
Sau khi biết được, nàng ấy liền rúc vào góc xe, đỏ mặt không dám nhìn Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp dường như đã phát hiện ra điều gì đó bất thường về Hoa Duyệt, trước tiên hắn ta dùng vạt áo dài để lấy chiếc bánh bông tuyết màu xanh ra, đặt nó lên chiếc bàn vuông nhỏ của xe ngựa, sau đó cởi áo choàng của chính mình ra.
Hoa Duyệt khẩn trương nói: "Ngươi... ngươi định làm gì?"
Cố Thẩm Diệp thật sự bất đắc dĩ, đau đầu day mi tâm, ném áo choàng qua cho Hoa Duyệt, nói: "Che lại!"
"À... Được rồi... "
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Duyệt đỏ bừng, nàng ấy khoác áo choàng của Cố Thẩm Diệp lên người, che đi những đường cong thấp thoáng hiện ra của mình.
Đến cửa vương phủ, Cố Thẩm Diệp xuống xe đầu tiên, hắn ta tựa hồ sợ công chúa Hoa Duyệt ngã xuống, liền đưa tay ra hướng về phía nàng ấy.
Hoa Duyệt cũng không có né tránh, trực tiếp đặt tay lên đó, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.
Đối với Cố Thẩm Diệp mà nói, hắn ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho công chúa ngoại quốc này càng nhiều càng tốt khi nàng ở thành Kính Hồ.
Tuy vậy, trong lòng công chúa Hoa Duyệt lại không nghĩ như vậy.
Nàng ấy cảm thấy ca ca xinh đẹp này đối với nàng ấy thật tốt!
Người hầu của Nhiếp chính vương phủ từ gia đỉnh đến thị nữ cũng không nghĩ như vậy, bởi vì trước kia Nhiếp chính vương của bọn họ ngoại trừ Nữ hoàng bệ hạ, đối với tất cả mọi người đều hết sức lạnh lùng lãnh đạm.
Hiện tại, việc ngài đối xử kiên nhẫn với một cô nương nhỏ xinh xắn và ngây thơ như vậy, khiến họ không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Mà hôm nay, các loại đồ vật từ bên ngoài gửi đến giống như nước chảy vào vương phủ, nhất định là Nhiếp chính vương mua về đưa cho cô nương này để lấy lòng nàng ấy.
Hai người họ tạm thời bình tĩnh lui về sau, Cố Thẩm Diệp trực tiếp hướng họ phân phó: "Chuẩn bị cho công chúa của Vô Ngân quốc một gian phòng hảo hạng." "Nàng nếu có yêu cầu gì thì các các ngươi cứ thực hiện, cố gắng hết sức làm hài lòng nàng ấy, nếu không tự quyết định được thì đến hỏi ta."
"Vâng, vâng, vâng." Quản gia cúi đầu, không ngừng vâng dạ.
Cố Thẩm Diệp nói xong liền đi về thư phòng, thay y phục xong sẽ lập tức tiến cung dâng chiếc bánh bông tuyết màu xanh lam này cho Cố An Nhiên.
Nói là tiến cung nhưng thực ra di lại rất thuận tiện, phủ đệ của cả hai vị Nhiếp chính vương cách với cung điện Nam Nguyệt có một bức tường, sau này để cho thuận tiện hơn nữa, người ta còn mở thêm cửa trên tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận