Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 185: Trong Thành Bán Đồ Lông Thú (2)

Chương 185: Trong Thành Bán Đồ Lông Thú (2)Chương 185: Trong Thành Bán Đồ Lông Thú (2)
Chưởng quỹ cửa hàng đồ da cười hì hì nói: "Để ta xem thử"
Nói xong, ông ta lấy ra một miếng lông thú, xác nhận phương pháp lột da này quả thực rất gọn gàng, da được xử lý và bảo quản rất tốt, rất mềm mại.
Ông ta nhìn Đại Cường nói: "Ta đoán ngươi cũng là người trong nghề."
Đại Cường lắc đầu nói: "Ta cũng không tính là người trong nghề, trước đây ta chỉ thỉnh thoảng làm nghề da thuộc thôi."
Chưởng quỹ kia là người thành thật, lúc này lại đang cần hàng nên đồng ý tăng giá lên một chút.
"Da dê này trả ngươi năm trăm trăm văn tiền một tấm, da hươu sáu trăm văn tiền một tấm, về phần da thỏ và da sói thì không thể tăng giá được, cái này thật sự không có lời."
"Được."
Đại Cường biết rằng giá tiền mà chưởng quỹ cửa hàng đưa ra đã rất thành thật, hắn ta cũng không đòi tăng giá nữa.
"Ngươi cứ đếm xem trong giỏ này có bao nhiêu bộ da trước đi. Ta còn mấy bộ da lớn để ở trên lưng ngựa, để ta đi lấy." Đại Cường nói xong, không cho chưởng quỹ có cơ hội mở miếng, đi tới trước cửa tiệm đồ da lấy da thú của mình vào.
Chưởng quỹ nghe Đại Cường nói vẫn còn mấy miếng da lớn nữa, ông ta nhìn Đại Cường còn thân thiết hơn phụ thân ruột thịt của mình.
Đợi đến lúc Đại Cường mang tất cả da vào, chưởng quỹ cửa hàng chia số da thú đó ra.
Tất cả có năm bộ da dê, ba bộ da hươu, mười bộ da sói, mười bộ da thỏ nhỏ và mười bộ da thỏ lớn.
Chưởng quầy gõ bàn tính lộ bộp, cuối cùng báo ra một con số: "Tất cả những tấm da này tổng cộng ta sẽ đưa cho ngươi sáu lượng tám trăm văn tiền."
Đại Cường ngẩng đầu, nhắm mắt đếm ngón tay tính toán, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Cố An Nhiên nhịn không được, lạnh lùng nói: "Đúng rồi."
Khi Đại Cường nghe Cố An Nhiên nói giá cả này đã tính đúng, hắn ta lập tức đồng ý, đợi chưởng quỹ cửa hàng đồ da trả tiền cho mình.
"Sáu lượng tám trăm văn tiền của ngươi, sau này có da cứ tiếp tục đưa đến chỗ này cho ta, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Đại Cường mỉm cười nhận tiền: "Chắc chắn rồi." Sau khi chưởng quỹ hoàn thành cuộc giao dịch với Đại Cường xong, ông ta nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "Cô nương, ngươi có thể cho ta xem trong giỏ của ngươi có gì không?”
"Được."
Cố An Nhiên đồng ý, lấy mấy tấm da trong giỏ ra.
Không có nhiều da, chỉ có vài tấm da dê và da thỏ.
Nhưng khi chưởng quỹ lật đến đáy giỏ, mắt ông ta sáng lên!
"Cái này... Cô nương này, chỗ ngươi thực sự có cái này."
Chưởng quỹ có chút nói năng lộn xộn, nhìn Cố An Nhiên bằng ánh mắt như đang nhìn mẫu thân ruột của mình.
Loại lông cáo bạc này là thứ được các tiểu thư và các phu nhân nhà có tiền yêu thích nhất vào mùa đông.
Chỉ là bởi vì con đường buôn bán của ông ta đã bị cắt đứt nên bây giờ muốn có được những thứ như vậy là khó càng thêm khó.
Ngoài lông cáo bạc, họ cũng rất thích lông chồn, nhưng bấy giờ hai loại lông này đều không dễ kiếm được.
Đôi mắt của Đại Cường cũng sáng lên, bộ da cáo bạc ít nhất cũng phải bán được mười mấy lượng bạc một tấm.
Nếu nó ở tình trạng tốt, không có tạp sắc thì còn có thể bán được với giá cao hơn.
Chưởng quỹ bây giờ hoàn toàn không có suy nghĩ ép giá.
Thứ nhất là hai người trước mặt có lẽ là người am hiểu, dù sao xử lý lông thú cũng rất tốt.
Thứ hai, ông ta chỉ muốn dụ dỗ Cố An Nhiên sau này nếu lấy được lông thú thì sẽ bán cho mình, ông ta cũng không cần lo lắng về nguồn cung hàng hóa nữa.
Dù sao bây giờ phương bắc cơ bản đã thất thủ, khôi phục lại được thương lộ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Ông ta nhìn ba bộ da cáo bạc không chút tạp sắc nói: "Cô nương, ba bộ da cáo bạc này của ngươi, ta trả tổng cộng chín mươi lượng bạc, còn lại da dê và da thỏ tổng cộng là hai mươi lượng bạc, toàn bộ ta đưa cho ngươi chín mươi hai lượng bạc, ngươi thấy thế nào?”
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận