Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 139: Câu Phao Đã Đứt (2)

Chương 139: Câu Phao Đã Đứt (2)Chương 139: Câu Phao Đã Đứt (2)
"Thái Phượng tỷ không hổ khi tuổi trẻ vào nam ra bắc, so với chúng ta hiểu biết sâu rộng hơn rất nhiềư'.
Nghe được Lý Kim Quang khen ngợi như vậy Hà Thái Phượng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mọi người đi bộ được nửa giờ nữa, người đi ở đầu đội ngũ chính là Hà Thái Phượng chỉ vào sông Ủng Lan đầy sương mù nói: "Nhìn xem, đó là câu cầu phao mà ta đã nói qua".
Cố An Nhiên nhìn hai bóng người màu đỏ ở cuối cầu, nói một câu: "Không tốt".
Lý Kim Quang cùng Hà Thái Phượng tuổi đã cao, thị lực không tốt lắm, nghi hoặc hỏi: "Nha đầu An Nhiên, sao vậy?"
"Có binh lính cắt dây thừng đầu bên kia của cầu phao'.
Sau khi nói xong Cố An Nhiên lập tức nhanh chóng chạy về phía cầu phao. Chỉ là nàng còn chưa kịp lên tiếng với hai bóng người kia để họ dừng động tác lại thì câu phao đã đứt.
Những người lính phụ trách chặt dây thừng phía đối diện càng tăng nhanh động tác trong tay khi thấy một đám người đông nghịt ở phía Cố An Nhiên.
Sau khi đem dây thừng cố định cắt đứt, những chiếc thuyền kia đều thoát khỏi sự trói buộc, nhanh chóng bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi.
Bọn họ cuối cùng vẫn là đến muộn một bước.
Cố An Nhiên thở dài một hơi, nhìn dòng nước chảy xiết rơi vào trầm tư.
Những người chạy nạn phía sau cũng đã đuổi tới, Lý Kim Quang nhìn cảnh tượng trước mắt mà mặt tái nhợt. Nhưng lập tức khôi phục lại vẻ chững chạc, hắn nhìn Cố An Nhiên mà không nói lời nào sợ nàng cảm thấy khó chịu.
"Nha đầu An Nhiên, ngươi đừng quá lo lắng, chúng ta cùng nghĩ biện pháp, thế nào cũng tìm ra cách. Không thể có chuyện một người sống bị ngộp chết vì đi tiểu tiện".
"Ừ". Cố An Nhiên lạnh nhạt trả lời.
Nhưng có một số người tị nạn đi theo sau họ sau khi trải qua mất lần thoát chết trong gang tấc lại không vui. Họ chỉ vào Cố An Nhiên nói: "Tiểu cô nương này, nếu đã chạy đến đầu tiên tại sao không ngăn cản những tên lính kia làm như vậy? Để cho họ chậm một bước chúng ta cũng tốt hơn đi".
Những người Chương thành cũng phụ họa nói: "Không phải vậy sao? Tình huống này của chúng ta cũng chỉ có thể quay về a, nếu không ở bờ sông như này phải qua bên kia như nào đây?"
"Tiểu cô nương này làm như vậy là hại hết chúng ta .
Điều mà Vương Ngọc Liên ghét nhất là những người này chỉ biết mở miệng ra mà không phân biệt phải trái.
Bà ấy luôn miệng nói: " Cầu là An Nhiên nhà ta chém đứt sao? Các ngươi muốn tìm người tính sổ, đi tìm hai tên tôn tử phá cầu kia a? Là lính nên không dám chọc, ở đây bắt nạt kẻ yếu đúng không?”
Vài người Chương thành tự cho rằng họ có nhiều người, vì vậy họ lập tức hét vào mặt Vương Ngọc Liên: "Lao thái thái ngươi làm gì tức giận như vậy? Chúng ta chỉ là nói một chút".
Ở cửa thành Chương thành, chuyện Cố An Nhiên rút nên cây cổ thụ , chỉ có số ít người giữ cửa thành nhìn thấy.
Cho nên những người này hoàn toàn không chút e sợ. Huống chi đội ngũ của nàng còn ít hơn bọn họ.
Đại Cường vốn là cảm thấy thật đau lòng những người dân tị nạn xanh xao, gầy gò này. Nhưng nhìn dáng vẻ chẳng phân thị phi đúng sai như thế, hắn ta liền cảm thấy sự chân thành của bản thân bị chó gặm. Còn dám hắt nước bẩn lên An Nhiên cô nương, đã hỏi qua Đại Cường hắn ta chưa?
Hắn ta cảm thấy cây rìu đại bản của bản thân cũng không có bất kỳ lực chấn nhiếp nào, nên đặc biệt chọn một cái cây nhổ lên.
Hai ngày này, bất cứ khi nào hắn ta được nghỉ ngơi, hắn ta sẽ chọn một cái cây để nhổ nên, bây giờ hắn ta đã nghĩ ra loại cây muốn nhổ.
Hai tay hắn ta ôm cây, nhổ bật gốc một thân cây nhỏ, đập gãy trước mặt những người thích khua môi múa mép kia. Không khí nháy mắt dâng lên một trận bụi bặm.
Cái cây đó tuy không cứng cáp lắm nhưng lại có bộ rễ vô cùng phát triển, muốn nhổ lên phải tốn rất nhiều công sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận