Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 514: Bi Bao Vay (1)

Chuong 514: Bi Bao Vay (1)Chuong 514: Bi Bao Vay (1)
Đại Cường gật đầu nói: "Đó là chuyện đương nhiên, muội muội của ta không thể để bị kẻ khác bắt nạt được."
Nhị Cường lộ ra vẻ mặt cảm kích với Lý bà bà, dù sao nếu bà ta không cố ý để lại mấy thứ này thì bọn họ cũng không biết phải nghiệm chứng bằng cách nào để xác định thân phận của muội muội bọn họ nữa.
Nghĩ đến đây, hắn ta lấy từ trong túi ra hai mảnh lá vàng rồi đưa chúng cho Lý bà bà.
"Đại nương, cảm ơn ngươi đã giữ lại mấy thứ này, nếu không thì chúng ta cũng không thể nào nhận lại Vương Chỉ Chi nhanh đến vậy."
Lý bà bà vốn tưởng chỉ là mấy đồng tiền, nhận thì nhận thôi, nhưng sau khi bà ta cầm vào tay thì mới nhận ra có gì đó không thích hợp.
Màu vàng chói lóa dưới ánh đèn dầu thông khiến cho con người ta phải đau cả mắt.
Bà ta vội vàng trả lại lá vàng.
"Thứ này quý giá quá, bà già này không thể nhận được."
Nhị Cường lại hào phóng nhét lá vàng vào trong tay Lý bà bà.
"Đại nương, mấy năm nay ngài cũng đã quan tâm đến muội muội ta không ít, chút tiên ấy ngài cứ cầm đi."
Tuy rằng Lý bà bà đã khước từ nhiều lần nhưng Nhị Cường vẫn đưa lá vàng cho bà ta.
Cuối cùng vẫn là con trai của Lý bà bà nhận lấy số lá vàng đó thay bà ta.
Hắn ta cảm thấy quả thật nương đã giúp đỡ Vương Chi Chi rất nhiều trong những năm qua.
Ví dụ như đợt mùa màng lần này, thỉnh thoảng nương của hắn ta vẫn lấy đồ ăn trong nhà mang đi giúp đỡ cho nàng ấy.
Chỉ vì chuyện này mà đã không ít lần nương tử của hắn ta đã cãi nhau với nương của hắn ta. Hiện tại lá vàng cũng coi như dùng để bồi thường, hy vọng khi nương tử của hắn ta nhìn thấy số lá vàng này cũng có thể xoa dịu được quan hệ giữa hai người.
Đại Cường và Nhị Cường thấy gia đình nhà Lý bà bà nhận lấy lá vàng thì cũng không ở lại lâu thêm nữa. Bọn họ mang theo Vương Chi Chi trở vê khách điếm mình đang ở.
Lúc này Cố An Nhiên, Đào Vọng Đường cùng những người khác đang ngồi ăn khuya.
Trông thấy hai huynh đệ mang theo ve một tiểu cô nương, Cố An Nhiên mới nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Vị cô nương này là?”
Đương nhiên nàng biết cô nương này chính là người mở quầy sủi cảo lúc ban ngày, nhưng nàng không rõ vì sao nàng ấy lại đi cùng với Đại Cường và Nhị Cường.
Dù sao ban ngày hai huynh đệ bọn họ cũng mới nói cô nương này không có chút đặc điểm nào của Thúy Hoa cả.
Đại Cường không giấu được vẻ vui mừng trên mặt: “An Nhiên cô nương, đây chính là muội muội ruột Thúy Hoa nhà ta."
Cố An Nhiên nhướng mày, cũng cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ: "Các ngươi chắc chắn chứ?”
Nhị Cường gật đầu nói: "Ừ ừ, một đại nương đã xác nhận Chi Chi bị người ta bắt cóc từ phủ Doanh Châu tới lại, bà ta còn giữ lại mặt dây bằng đồng xu của Thúy Hoa nữa."
Nói xong Nhị Cường cũng lấy mặt dây bằng đồng xu ra cho Cố An Nhiên xem.
Cố An Nhiên gật đầu rồi kêu tiểu nhị của khách điếm thu dọn thêm một gian phòng nữa.
Gian phòng này cũng ở ngay bên cạnh gian mà Đại Cường và Nhị Cường đang ở.
Cố An Nhiên hỏi: "Những người trong nhà Thúy Hoa đều đã giải quyết xong rồi chứ?"
Lúc ở quán sủi cảo, Cố An Nhiên đã biết phụ nhân đó cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Nhắc tới gia đình nhà đó là Đại Cường lại hơi tức giận nói: "Những người đó mua Thúy Hoa nhưng lại không đối xử tốt với muội ấy. Bọn họ chính là loại người lòng lang dạ sói, ta đưa cho bà ta hai mảnh lá vàng rồi, tốt nhất bà ta cũng nên hiểu biết một chút."
Cố An Nhiên lại cảm thấy chuyện này có khả năng sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Nàng xua tay với Đại Cường và Nhị Cường nói: "Ba huynh muội các ngươi mới nhận ra nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, ta đi về phòng trước đây."
Sau đó nàng lại nói thêm một câu: "Buổi tối lúc đi ngủ nhớ phải giữ an toàn cho Thúy Hoa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận