Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 899: Ca Ca Xinh Dep (1)

Chuong 899: Ca Ca Xinh Dep (1)Chuong 899: Ca Ca Xinh Dep (1)
"Mì gạo, lương thực cũng không ngừng tăng giá, cuộc sống của bách tính càng ngày càng khổ."
Nói đến điều này, khuôn mặt của nữ tử hiện lên vẻ thương xót.
Cốế An NHiên lại nhíu mày nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, ngươi cũng biết thuỷ sản ở Nam Nguyệt bọn ta hiếm có, mà mấy thứ ở trong biển đó, đều là món ăn rất ngon, ta nghĩ ở đây sẽ có thị trường đó."
"Chỉ là, từ trước đến giờ Nam Nguyệt chưa từng có con đường đi mua mấy thứ này."
Đôi mắt của công chúa Hoa Duyệt sáng lên: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ý của ngươi là Nam Nguyệt các ngươi có thể mua số lượng lớn cá ướp muối của bọn ta sao?"
"Ừm"" Cố An Nhiên vui vẻ gật đầu.
"Vậy quá tốt rồi!" Công chúa Hoa Duyệt đột nhiên đứng dậy, phấn khích đến nỗi không biết nên làm như thế nào mới tốt.
"Còn có rau củ, trái cây mà ngươi nói, thời gian trưởng thành của mấy thứ này cũng không tính là dài, nếu như các ngươi cần, ta cũng có thể bán cho các ngươi một chút, sẽ không thêm giá."
Công chúa Hoa Duyệt gật đầu như giã tỏi: "Đương nhiên là được rồi! Phụ vương của ta còn đang vì chuyện này mà buồn phiền!"
"Còn về mì gạo...' Cố An Nhiên ngừng lại một lát.
Nhưng mà trong ánh mắt của công chúa Hoa Duyệt, lại toàn là vẻ mong đợi.
"Xin lỗi, chuyện mì gạo này, phải đợi đến năm sau." Nàng mím môi nói.
Công chúa Hoa Duyệt lại lạc quan mà phất tay nói: "Không sao, có rau củ, trái cây đã là rất tốt rồi."
"Lâu ngày không có rau củ, có người dân trên đảo mắc bệnh lạ." Nói đến sự khổ cực của bách tính, khuôn mặt công chúa Hoa Duyệt lại mang theo vẻ thương xót.
"Vâê việc mì gạo này, chậm một chút cũng được, các bách tính của Vô Ngân quốc ăn nhiều cơm cá."
"Ngươi có muốn đi dạo một vòng khắp thành Kính Hồ không?”
Lúc Cố An Nhiên và công chúa Hoa Duyệt ở cùng nhau, tâm trạng thả lỏng lạ thường, thế nên lại hỏi một câu.
Công chúa Hoa Duyệt nhìn vào chiếc bụng dưới hơi nhô ra của Cố An Nhiên, hơi khó khăn nói: "Ta muốn đi dạo, nhưng mà bụng của ngươi...'
"Liệu ngươi có thấy rất vất vả không?" Nàng ấy diu dang hoi.
"Vẫn ổn, bây giờ là lúc cũng coi như khá ổn định rồi." Cố An Nhiên nhìn công chúa Hoa Duyệt cười nói.
Công chúa Hoa Duyệt suy đi nghĩ lại, vì lo lắng cho cơ thể của Cố An Nhiên, vẫn là từ chối.
"Hay là hôm nay đừng đi dạo nữa nhé, ta sẽ ở lại đây thêm mấy ngày nữa, chậm rãi đi dạo một mình.”
Cố An Nhiên đang muốn nói cái gì đó, thì cửa của phòng riêng bị đẩy ra.
Cố Thẩm Diệp mặc y phục màu xanh lá nhạt có đường viền màu bạc, đang đứng trước cửa nhìn Cố An Nhiên.
Bộ y phục này, cùng với màu xanh ngọc của công chúa Hoa Duyệt, nhìn vậy mà lại trông rất đăng đối.
"Ca ca, sao ca lại tìm tới tận đây rồi" Cố An Nhiên có chút chột dạ mà hỏi.
Cố Thẩm Diệp không nhìn công chúa Hoa Duyệt, trực tiếp tiến lên vài bước nói: "Nhà muội mới đi thành Mặc An mấy ngày, muội đã bắt đầu không nghe lời rồi."
"Cái bụng to như thế này, một mình lén lút chạy ra ngoài rất nguy hiểm đó."
Cố An Nhiên đi bước nhỏ đến gần Cố Thẩm Diệp, thấp giọng nói: "Ca ca, còn có người ngoài nữa, cho muội chút mặt mũi.”
Lúc này Cố Thẩm Diệp mới chú ý đến công chúa Hoa Duyệt mặc y phục màu xanh ngọc, nhưng mà chỉ nhìn nàng ấy gật nhẹ đầu thì đã coi như đã chào hỏi rồi, không ha mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà đôi mắt của công chúa Hoa Duyệt, lại nhìn chằm chằm vào Cố Thẩm Diệp không chớp mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng nói: "Ca ca xinh đẹp..."
"Ha ha!" Cố An Nhiên nghe thấy kiểu xưng hô này, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cố Thẩm Diệp nhíu đầu lông mày, sắc mặt kỳ lạ nhìn công chúa Hoa Duyệt một cái, không vui hỏi: "Nàng ấy là ai?"
Cố An Nhiên cũng không giấu giếm, thoải mái chậm rãi nói: "Nàng ấy là tiểu công chúa của Vô Ngân quốc, muốn đi chơi ở thành Kính Hồ vài ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận