Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 136: Rút Khỏi Chương Thụ (1)

Chương 136: Rút Khỏi Chương Thụ (1)Chương 136: Rút Khỏi Chương Thụ (1)
Sáng sớm ông ấy đã nhờ người đưa thê nhi đến phía nam.
Chỉ ở lại trấn Chương Thụ một mình, cũng là vì muốn bán hạt giống kiếm thêm chút tiền, dù sao đến lúc chạy nạn cũng không thể mang theo mấy cái hạt giống vừa nặng vừa không thể ăn này.
Ông ta bỏ tất cả hạt giống lương thực vào bao tải cho Lý Kim Quang.
Lý Kim Quang nhận lấy, sau đó mang theo đoàn người hướng về phía cổng trấn Chương Thụ.
Tuy rằng bọn họ mua nhiều lương thực, nhưng có Đại Cường cùng Nhị Cường ở đây, hơn nữa những người trẻ tuổi khác thoạt nhìn đều rất có tinh thần, cho nên cũng không có người dám đi lên đánh chủ ý vào bọn họ.
Một nửa người trẻ tuổi còn lại cùng Cố An Nhiên đợi ở nên ngoài cổng trấn Chương Thụ chờ bọn họ mua lương thực trở về.
Trấn Chương Thụ này đúng như tên, trước cổng trấn là từng hàng chương thụ.
Những người ở lại tìm chỗ bằng phẳng ngồi đợi, đợi một hồi lâu, ngáp lên ngáp xuống mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Cách đó không xa, không biết là ai hô một tiếng. "Người Khương tới!"
“Người Khương tới, mau...'
Từ trốn còn chưa kịp nói ra, lưu dân kia đã bị chém ngã trong vũng máu.
Những người khác kịp thời phản ứng lại chạy tán loạn về hướng đường nhỏ.
Bởi vì gom thành một đống để chạy, cho nên rất dễ dàng bị hai trăm người Khương phía sau tận diệt.
Trong đội ngũ phụ nhân cùng lão nhân chạy nạn này, từ sau khi trải qua lần bị truy binh truy đuổi ở thành Tề Châu, hiện giờ lại trở nên bình tĩnh không ít.
Tuy rằng trên mặt vẫn sợ hãi, nhưng tay lại ổn định vững chắc, nên ôm tiểu hài tử thì ôm tiểu hài tử, nên đỡ lão nhân thì đỡ lão nhân.
Cố Hồng Khánh dẫn đầu lấy cung tên đi săn đã được cải tiến ra, Triệu Đại Mao cùng Lý Đại mã cũng học bộ dáng của hắn ta, lấy cung tên ra.
Những người trẻ tuổi còn lại cũng giơ vũ khí nhặt được từ binh lính Tê vương lên chuẩn bị nghênh địch.
Bọn họ bảo hộ các người già phụ nữ và trẻ em ở phía sau.
Vương Ngọc Liên cõng Đại Bảo sau lưng, trên tay ôm Điềm Nha nói: "Nha đầu An Nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn đoàn người đi trốn thật kỹ, ngươi không cần quá lo lắng cho chúng ta."
Cố An Nhiên gật đầu, có lão nhân tiểu hài tử cùng phụ nhân ở chỗ này, đúng là có chút khó hành động.
Vương Ngọc Liên biết rõ điểm này, cho nên nhanh chóng chọn một con đường nhỏ dẫn theo đoàn người chạy trốn.
Có người không nỡ bỏ lại lương thực cùng tiền bạc trên xe đẩy, còn tính quay lại mang theo.
Vương Ngọc Liên lớn tiếng quát: "Còn không đi maul”
"Giữ cái mạng của mình trước, đừng gây thêm phiền toái cho những người trẻ tuổi này mới là việc nên làm, bằng không bọn họ một mặt nghênh địch, một mặt còn cố gắng bảo vệ an nguy của chúng ta, làm sao xoay sở kịp!"
Người này thình lình bị quát lớn, cuối cùng cũng ngừng tay, theo Vương Ngọc Liên chạy về hướng đường nhỏ.
Vốn dĩ, người Khương định trực tiếp tiến vào trấn.
Nhưng lại nhìn thấy trước cửa thành có một đống người, bọc hành lý đều phình to, mấu chốt là còn có rất nhiều nữ nhân.
Quan trọng nhất chính là, nữ nhân bên trong nhóm người này mặt mũi không hề dơ dáy bẩn thỉu giống như những lưu dân khác, khiến cho bọn chúng không thể nào xuống tay được. Hai mắt kẻ cam đầu người Khương lập tức phát sáng: "Chúng ta bắt lấy đám người kia trước, ra ngoài lâu như vậy, đều không có tìm được một nữ nhân nào để xuống tay, nghẹn một thân hỏa rồi, hôm nay xem như cũng có thể phát tiết một chút."
Gần hai trăm người Khương phía sau nghe được kẻ cầm đầu của mình nói, mặt mũi đều hiện lên vẻ dâm đãng thô tục.
Trấn nhỏ này, đã không thể dựa vào quân đội phía nam Tuyên Quốc, cũng không thể dựa vào quân đội Te vương phía bắc, còn không phải là mặc cho bọn chúng làm càn sao?
Cố An Nhiên nhìn hai tram tên người Khương trước mắt, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trong đầu lại nhanh chóng tự hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận