Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 691: Gieo Gió Gặt Bão. (1)

Chương 691: Gieo Gió Gặt Bão. (1)Chương 691: Gieo Gió Gặt Bão. (1)
Khi Nghi Vương nghe được những lời tâm sự của Lưu Chiêu Nghi, trong lúc nhất thời có chút động tình, miệng bắt đầu áp vào cổ Lưu Chiêu Nghi.
Lỗ tai Lưu Chiêu Nghi đỏ bừng, bà ấy đẩy Nghi Vương ra một chút: "Đừng... đừng... lấy máu cứu Trữ Nhạc trước đã."
Mặc dù Nghi Vương cảm thấy mất hứng nhưng để làm cho Lưu Chiêu Nghỉ vui vẻ, ông ấy vẫn hợp tác nói: "Được, nàng nói đúng!"
"Lấy máu cứu Trữ Nhạc trước đã."
Nghi Vương mỉm cười ôm chặt Lưu Chiêu Nghi nói: 'Nhưng làm sao nàng có thể chắc chắn Trữ Nhạc là nữ nhi của ta."
Lưu Chiêu Nghi tỏ vẻ kiên quyết nói: "Ta là mẫu thân của hài tử, đương nhiên phải biết."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ma ma bưng một cái khay tới, trên khay đặt một con dao găm và hai cái bát ngọc.
Lưu Chiêu Nghi vì nóng lòng muốn cứu nữ nhi mình, không nói lời nào đã dùng dao găm đâm vào cổ tay mình.
Bà ấy dường như không hề cảm thấy đau lòng cho bản thân mình, máu rơi tí tách vào bát như những giọt mưa. Không lâu sau, trong bát ngọc đã đựng được nửa bát máu, Nghi Vương nhìn máu trong bát ngọc cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Ông ấy nắm lấy cổ tay Lưu Chiêu Nghi, nói: "Được rồi, đủ rồi, ta băng bó cho nàng."
Nói xong, ông ấy lấy thuốc cầm máu trên tay ma ma, bôi một lớp lên tay Lưu Chiêu Nghị, sau đó dùng băng vải quấn lại.
Lúc đến phiên Nghi Vương lấy máu, ông ấy lại không ra tay nặng như vậy mà nhẹ nhàng cắt một lớp, sau khi xác định đủ máu thì thu tay lại.
Hành động này khiến Lưu Chiêu Nghi có chút bất mãn, nhưng cũng không nói ra.
Nghi Vương nghĩ công chúa Trữ Nhạc dù sao cũng là nữ nhi của mình, nên đi thăm một chút.
Cho nên ông ấy đề nghị: "Ta muốn đi gặp hài tử Trữ Nhạc."
Tuy nhiên, Lưu Chiêu Nghỉ lại không chút suy nghĩ mà từ chối: "Trữ Nhạc bây giờ đã điên điên khùng khùng, lời gì cũng có thể nói, gặp ngươi muộn như vậy, nếu ngày mai lại nói cho người khác biết thì sẽ hỏng chuyện."
Thực ra bây giờ công chúa Trữ Nhạc đã được cho uống thuốc an thần, đã ngủ từ lâu.
Nghi Vương nghe được Lưu Chiêu Nghi nói như vậy, cũng không có quá kiên trì nói: "Được rồi, vậy chờ nàng khỏe lại ta sẽ tới gặp." Ông ấy mỉm cười, một tay ôm Lưu Chiêu Nghi vào lòng, vòng tay qua eo bà ấy nói: "Chỉ là chúng ta đã lâu không gặp, có phải nên..."
Lưu Chiêu Nghỉ từ chối: "Nhìn Trữ Nhạc như Vậy, ta thực sự không có tâm trạng."
Nghi Vương cảm nhận được sự từ chối của Lưu Chiêu Nghi, ánh mắt tối sầm lại, có chút không vui nói: "Có máu của chúng ta làm thuốc dẫn, sau đêm nay nàng sẽ ổn thôi. Nàng đừng từ chối bản vương."
Thái độ của Nghi Vương vô cùng mạnh mẽ, giống như hôm nay mặc kệ Lưu Chiêu Nghi có đồng ý hay không, ông ấy cũng phải đạt được điều mình muốn.
Lưu Chiêu Nghi không còn cách nào khá, chỉ có thể ỡm ờ đi theo. .
Lúc này, hoàng đế đang trên đường tới cung Lưu Chiêu Nghi.
Thái giám quản sự nói: "Hoàng thượng, ngài định giải quyết chuyện Lưu Chiêu Nghi mời vu y như thế nào?"
Dù sao, vu y chữa bệnh thường dùng máu người để làm thuốc dẫn nên hoàng đế luôn chán ghét bọn họ, cho rằng bọn họ đều là bàng môn tà đạo.
Nhưng lần này, lần đầu tiên, hoàng đế không nổi giận mà còn nói: "Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Trữ Nhạc, trẫm sẽ bỏ qua tội lỗi này." Thái giám quản sự gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Hai ngày nay hắn ta từ lời nói đến hành động đều vô cùng cẩn thận, bởi vì hai ngày nay hoàng đế rất nóng nảy, nếu không cẩn thận sẽ nổi giận.
Khi hoàng đế và thái giám quản sự đến cửa cung của Lưu Chiêu Nghị, lại phát hiện ở cửa cung không có người canh gác, điều này rất kỳ lạ.
Thái giám quản sự muốn lên tiếng, nhưng lại bị hoàng đế ngăn lại: "Không cần lớn tiếng như vậy."
"Cung quy là không được mời vu y, không nên để quá nhiều người biết chuyện này."
Thái giám quản sự lập tức bịt miệng lại, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận