Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 424: Nhóc Ăn Mày Dẫn Đường (1)

Chương 424: Nhóc Ăn Mày Dẫn Đường (1)Chương 424: Nhóc Ăn Mày Dẫn Đường (1)
Đại tổng quản kia là một gã biến thái, phàm là nữ hài tử rơi vào tay gã thì đều bị đùa giỡn đến chết!
Ở trong tay gã cũng không khá hơn chút nào, về cơ bản đều tự sát.
Nhiều đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ quý giá trong Diệu Hoa Lâu đều bị hắn ta cướp được từ những người giàu có chạy nạn đến Nghiệp Thành.
Hoặc ra giá thấp ép những người đó phải bán cho hắn ta.
Chuyện như vậy hắn ta đã làm nửa năm, chưa từng thất thủ, hôm nay đúng là đá phải ván sắt.
Cố An Nhiên lười nghe người này ngụy biện: "Ngươi muốn chết thế nào? Cái này ta có thể thỏa mãn ngươi."
Ông chủ Diệu Hoa Lâu căn răng không chịu nói chuyện.
Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Nếu ngươi không muốn nói, vậy để ta giúp ngươi chọn!"
"Ngân Dạ, cắn đứt..."
"Khoan đã! An Nhiên cô nương, khoan đãi" Cố An Nhiên còn chưa nói xong, Đào Vọng Đường đã đi tới.
Ngân Dạ đang vận sức chờ phát động, nhận được mệnh lệnh của Cố An Nhiên thì dừng lại.
"Thế nào?" Cố An Nhiên hỏi Đào Vọng Đường.
Đào Vọng Đường liếc mắt nhìn ông chủ Diệu Hoa Lâu một cái, sau đó thì thầm vài câu bên tai Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên khẽ nhướng mày, hỏi ông chủ Diệu Hoa Lâu: "Ngươi có biết tiểu thái giám mới ở trong viện không?”
Hắn ta như thể thấy được hy vọng sống: "Biết... biết..."
"Người nọ là tiểu thái giám bên cạnh cha nuôi ta.
"Cha nuôi của ngươi là ai?" Đào Vọng Đường không nhịn được hỏi gặng.
"Ngô Thanh, Ngô tổng quản, đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng, hiện là thành chủ Nghiệp Thành." Ông chủ Diệu Hoa Lâu tưởng nếu mình khai hết ra thì đám người này sẽ ném chuột vỡ đồ mà buông tha hắn ta.
Thế nhưng Cố An Nhiên chỉ cúi đầu nhìn Ngân Dạ nói: "Động thủ được rồi."
Sau một tiếng sói tru, chưởng quỹ Diệu Hoa Lâu không còn hơi thở.
Nàng dẫn bọn Đào Vọng Đường đi, trước khi đi cố ý mở rộng cửa lớn.
Những gia đỉnh tùy tùng ở tiền viện gắng gượng bò dậy, thoát khỏi nơi thị phi này. Cố An Nhiên quét mắt nhìn Đào Vọng Đường: "Ngô Thanh, rốt cuộc đã lừa lấy của ngươi bao nhiêu thứ?”
Nàng vừa hỏi thì Đào Vọng Đường đã giận không kìm được nói: 'Lão không chỉ lừa cái ly pha lê dạ quang của ta còn cướp của ta hai mươi rương vàng bạc."
"Số tài sản đó vốn là tiền ta mang theo phòng thân, lại bị lão cướp sạch, thế nên bây giờ ta mới nghèo túng như vậy."
Cố An Nhiên khoát tay nói: "Ta biết rồi."
"Các ngươi về quán trọ trước đi, ta đến phủ thành chủ Nghiệp Thành xem xét tình hình."
Đào Vọng Đường hơi lo lo: “An Nhiên cô nương, Ngô Thanh kia không phải thứ tốt lành gì, một mình ngươi..."
"Một mình ta thuận tiện hơn” Cố An Nhiên ngắt lời Đào Vọng Đường.
Không đợi hắn nói gì nữa, bóng lưng Cố An Nhiên đã biến mất trong bóng tối.
Nhưng nàng chợt nhận ra mới tỏ ra ngau ngầu tí thôi đã bị quật ngay tắp lự, dù sao khả năng nhìn đường của mình cũng không tốt lắm, tự tìm đến phủ thành chủ ít nhiều cũng có chút khó khăn.
Hơn nữa giờ này đã rất khuya, trên đường hầu như không có người. Có một nhóc ăn mày trông rất thông minh nhìn thấy Cố An Nhiên ngơ ngác khổ não đứng giữa đường thì chậm rãi tiến lại gần nàng.
Hắn cẩn thận hỏi: "Vị tỷ tỷ này, ngươi gặp khó khăn gì à?”
Cố An Nhiên vừa thấy nhóc ăn mày thì mắt sáng rực: "Ta muốn đến phủ thành chủ, ngươi biết đường không?"
Nhóc ăn mày vỗ ngực nói: "Đương nhiên biết, không ai quen thuộc đường sá Nghiệp Thành này hơn ta."
Cố An Nhiên giả vờ lục túi, sau đó lấy ra một miếng bánh mì đưa cho nhóc ăn mày.
"Cái này cho ngươi, ngươi dẫn ta đi, đến nơi ta sẽ cho ngươi thêm năm lượng bạc.
Nhóc ăn mày cầm lấy bánh mì rồi ăn ngấu nghiến như hổ đói, nghẹn đến độ trợn mắt.
Cố An Nhiên sợ người dẫn đường khó khăn lắm mới tìm được cứ thế xong đời nên vội đưa túi nước của mình cho hắn.
Nhóc ăn mày nhận lấy túi nước, hắn tu một hơi rồi ợ một cái!
“Thành giao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận