Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 916: Xảy Ra Chuyện Rồi (2)

Chương 916: Xảy Ra Chuyện Rồi (2)Chương 916: Xảy Ra Chuyện Rồi (2)
"Còn nữa, ta hy vọng số bạc bồi thường này sẽ được đưa đầy đủ đến tay người nhà những dân phu đó, nếu có người dám động vào số tiền này, để ta phát hiện ra chắc chắn sẽ bị lột da rút xương, không được tha thứ" Sắc mặt Cố An Nhiên nghiêm túc lạ thường.
Vì vậy, các triêu thần đều trịnh trọng.
"Con cái của những dân phu đã chết được miễn học phí, do triều đình tài trợ." Cố An Nhiên nói thêm.
"Vâng.' Có lẽ là do vẻ mặt Cố An Nhiên quá nghiêm túc nên không ai dám phản bác.
Trên thực tế, người chịu trách nhiệm xử lý những chuyện này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ còn lo lắng nếu triều đình đưa không đủ bạc bồi thường khó tránh khỏi khiến người nhà những dân phu đó bất mãn.
Cũng có những dân phu vừa mới tuyển, trong lòng họ cũng không thoải mái, nói không chừng còn nảy sinh những suy nghĩ không tốt.
Tuy nhiên, cho đủ sự trấn an, những chuyện kia hẳn sẽ không xảy ra.
"Nhưng mà, Trương Ngự sử có một câu nói rất chính xác." Cố An Nhiên đổi chủ đề.
Trương Ngự sử bất chợt bị Cố An Nhiên gọi tên, không khỏi đứng thẳng người lên.
"Xây cầu tu đường đều là việc có lợi cho Nam Nguyệt, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải tiến hành như bình thường."
Công bộ thượng thư có chút bối rối: "Bệ hạ, thần lại phái người đi thăm dò địa hình, đoạn đường đó thực sự rất khó làm."
"Nếu phải làm, e là vẫn sẽ có thương vong."
Cố An Nhiên hơi cụp mắt xuống, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
"Nếu đã không thể đi đường bộ thì phải đi đường thủy."
Những ngày này Cố An Nhiên không lên triều, nhưng không phải mỗi ngày đều rảnh rỗi nhàm chán.
Lúc quá buồn chán, nàng sẽ lấy bản đồ Nam Nguyệt ra và nghiên cứu địa hình một cách cẩn thận.
Công bộ thượng thư vừa nghe thấy đề nghị của Cố An Nhiên, đầu to ra.
"Be hạ, từ Tây Chiếu đến Nam Nguyệt có một con đường thủy, nhưng nơi đó sạt lở núi, đường thủy chật hẹp, chỉ có thể dùng bè tre đi qua."
"Nếu như nhân công đào bới, e là độ khó quá lớn."
Cố An Nhiên không quan tâm Công bộ thượng thư mà nhìn về phía Diệp Tu Mạch: "Cho nổ là được."
Về việc thuốc nổ dùng để đánh phá, trong tay Dạ Tu Mặc có nhân tài như thế.
Chòm râu của Lý đại nhân rung lên, hưng phấn nói: "Chính là loại thuốc nổ dùng để đuổi người Khương ra khỏi phương bắc lúc trước à?"
"Đúng vậy." Cố An Nhiên nhìn Lý đại nhân đáp.
Lời vừa dứt, trong triều lại vang lên tiếng xì xào bàn tán, nếu như con đường rãnh trời này bị công phá, thì con đường thông thương giữa Tây Chiếu và Nam Nguyệt sẽ trở nên dễ dàng hơn, nên trong triều không có ai lên tiếng phản đối.
Tuy nhiên, khi tin tức về việc xây dựng tuyến đường thủy giữa Nam Nguyệt và Tây Chiêu truyền đến tai đám dân phu đang làm việc, trong lúc nhất thời tiếng kêu ca nổi lên bốn phía. Một tên dân phu nhân lúc đang nghỉ trưa, đem cây cuốc trên tay tùy tiện quăng qua một bên.
Hắn ta tức giận nói: "Nữ nhân này đúng là không làm làm hoàng đế được, mấy ngày trước đã chết nhiều người như vậy rồi mà nàng ta vẫn không ngừng yêu cầu chúng ta tiếp tục đi nơi khác làm việc."
"Nàng ta căn bản không coi thường dân chúng ta là con người, cho dù là trâu ngựa cũng không có ai dùng như thế này."
Mọi người đều mệt mỏi vì làm việc nên ngay khi nghe hắn ta nói như vậy, đã có rất nhiều người hưởng ứng.
"Còn không phải à? Theo ý ta thì bây giờ so với thời kỳ nước Tuyên lúc trước cũng không tốt hơn bao nhiêu.”
Nhưng cũng có người không cùng ý kiến, không lập tức đi phụ hoạ người khác: "Theo ý ta thì vị Nữ Hoàng này tốt hơn các vị hoàng đế lúc trước rất nhiều, lúc trước đi tạp dịch cũng có rất nhiều người chết vì kiệt sức."
"Bây giờ, mặc dù Nữ Hoàng yêu cầu chúng ta làm việc, nhưng mà vẫn có tiền công, tiền công còn không ít đâu."
"Nếu không các ngươi sẽ chủ động tới đây báo danh à?”
Hắn nói xong, đám người lại im lặng, sau đó có người không phục lên tiếng: "Chút tiên nhỏ đó làm sao quan trọng bằng mạng sống được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận