Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 917: Cang Ninh Thanh (1)

Chuong 917: Cang Ninh Thanh (1)Chuong 917: Cang Ninh Thanh (1)
Lúc này quản đốc di tới, lớn tiếng nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Đã đến giờ ăn trưa rồi."
Dân phu vừa mới phàn nàn về Cố An Nhiên ngượng ngùng nói: "Không có gì! Không có gì!"
Mọi người đặt đồ đạc trên tay vào tường rồi đi đến lều ăn.
Vừa tới lều ăn đã ngửi thấy mùi thơm, có người nuốt một ngụm nước bọt lớn, hỏi: 'Lão đại, sao hôm nay đồ ăn thơm thế? Có phải nấu món gì ngon không?”
Quản đốc nói: 'Nữ Hoàng bệ hạ hiểu được những vất vả và sự cống hiến hết mình cho Nam Nguyệt của dân phu chúng ta, nên đã đặc biệt ra lệnh mỗi ngày chuẩn bị ít nhất một món thịt cho chúng ta, cho nên bữa trưa hôm nay sẽ có thịt."
Có người vui mừng khôn xiết, dù sao ở thời nước Tuyên, mỗi ngày có thể ăn một bữa thịt đều là gia tộc giàu có.
Gia đình bình thường mười ngày nửa tháng không ăn thịt cũng là chuyện thường thấy.
Sau khi triều đại thay đổi, thuế giảm xuống, tần suất bọn họ ăn thịt mới nhiều hơn một chút.
Nhưng có rất nhiêu người trong số họ chưa giám nghĩ tới chuyện mỗi ngày đều được ăn thịt như vậy. Tuy nhiên, cũng có người biu môi khinh thường nói: "Chỉ có một chút ân huệ nhỏ như vậy mà đã muốn chúng tôi cam tâm bán mạng cho à?”
"Mạng sống của các ngươi rẻ như vậy à?"Có người hét lên.
Quản đốc trừng mắt nhìn những người đang gây ồn ào, lớn tiếng nói: "Nước Nam Nguyệt của chúng ta không có chuyện bắt dân chúng đi tạp dịch”
"Lúc trước là do các ngươi chủ động tới đây làm dân phu sửa đường, sao bây giờ lại bất mãn phàn nàn?”
"Ta cũng không phải là người thích ép buộc người khác, nếu bây giờ có ai không muốn làm nữa thì có thể bỏ đồ xuống đi về, tiền công ta vẫn trả không thiếu một xu cho các ngươi."
Quản đốc vừa nói xong liền có tiếng xì xào bàn tán, sau đó hơn hai mươi người đứng dậy.
Bọn họ đồng thanh nói: "Trả tiền công cho bọn ta, bọn ta ăn cơm trưa xong sẽ đi ngay."
Những người đứng ra toàn là những kẻ lười biếng, thực sự không có tiền để sống, nên khi thấy triều đình có việc làm mà tiền công lại nhiều, bọn họ không suy nghĩ đã ghi danh.
Kết quả sau khi đến ở một thời gian, bọn họ mới nhận ra công việc ở đây rất mệt mỏi, có khi còn nguy hiểm tới tính mạng, nên đương nhiên là không chịu làm nữa.
Cũng có một số người đơn giản là cảm thấy công việc mình làm quá nguy hiểm, sợ có mạng kiếm tiền mà không có mạng tiêu tiền.
Quản đốc không tỏ ra chút ý định giữ người nào, khoát tay nói: "Tốt, nếu đã như vậy ta cũng không giữ các ngươi lại làm gì."
"Ăn xong bữa cơm này các ngươi đi theo ta lãnh tiền."
"Nào nào, mọi người tới đây ăn đi."
Sau khi mọi người lấy bát đũa xong, liền nhanh chóng xếp hàng nhận đồ ăn, cơm thì mỗi người một bát giống như trước đây.
Nhưng mà món thịt mới được bổ sung hôm nay lại vượt xa sự mong đợi của nhiều người.
Bọn họ vốn cho rằng nhìn thấy một ít thịt thái nhỏ đã rất tốt rồi, không ngờ là ai cũng có một miếng thịt lớn.
Khi ăn, khuôn mặt ai cũng sáng bóng.
Quản đốc nhịn không được báo cho mọi người một tin vui: "Các ngươi đều rất may mắn. Nữ Hoàng thông cảm cho sự vất vả của chúng ta, nên không chỉ cho phép chúng ta có thịt để ăn hàng ngày mà còn tăng tiên công lên."
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tháng mỗi người có thể nhận được năm đồng bạc." Quản đốc vui vẻ nói. Tin tức này truyền ra, những người vừa nói sẽ không làm nữa, sắc mặt lập tức tối sâm.
Năm đồng bạc là khái niệm gì? Chính là chỉ cần họ làm việc ở đây bốn tháng, bọn họ đã có thể kiếm đủ tiền để trang trải chi phí trong một năm.
"Nữ Hoàng bệ hạ quả nhiên là một vị minh quân." Có người nói ra từ tận đáy lòng.
Một số người tương đối hiểu biết hỏi quản đốc: "Tôi nghe nói gia đình của những dân phu gặp nạn mỗi hộ nhận được gần một trăm lạng bạc à? Hơn nữa con cái của họ được đọc sách miễn phí, tin này có phải là sự thật không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận