Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 515: Bi Bao Vay (2)

Chuong 515: Bi Bao Vay (2)Chuong 515: Bi Bao Vay (2)
Dai Cuong va Nhi Cuong gat dau,sau do mang theo Thúy Hoa đi lên lầu.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài khách điếm vang lên tiếng mắng chửi ầm ï.
"Chao ôi, cái con tiện nhân này, sao ngươi có thể chạy theo nam nhân dễ dàng như vậy được chứ!"
"Vương Chi Chi, ngươi mau lăn ra đây cho taIl"
Nghe thấy tiếng, Đại Cường, Nhị Cường và cả Cố An Nhiên đều đi ra ngoài.
Vương Chi Chi cũng tỉnh dậy, nàng ấy nhút nhát sợ sệt đi theo phía sau Đại Cường và Nhị Cường.
Ngày hôm qua sau khi người phía Vương gia lấy được lá vàng của Đại Cường, ngay trong đêm bọn họ đã đi tìm Thư Thục tiên sinh để nói chuyện, hỏi xem có thể đền bù cho họ ít tiền được hay không.
Nhưng Thư Thục tiên sinh lại từ chối và chỉ đích danh Vương Chi Chi buộc phải gả cho cháu trai ông ta.
Cho nên mới sáng sớm mà người phía Vương gia đã tới khách điếm gây sự.
Dưỡng mẫu của Vương Chi Chi tự cho là mình thông minh, nên còn cố ý ghi nhớ nơi mà bọn họ đang ở trọ.
Đại Cường vừa đi ra ngoài đã chỉ ngay vào phụ nhân đó nói: "Con mẹ nó, bà câm miệng lại cho lão tử, sao miệng bà lại dơ như vậy hả? Miệng phun ra toàn là phân!"
Nhị Cường không mắng chửi người giống như Đại Cường, tuy rằng hắn ta không lên tiếng nhưng chuỳ đồng đã thủ sẵn trên tay.
Phụ nhân kia cũng không cam lòng yếu thế, bà ta chống nạnh mắng: "Nào có dơ bẩn bằng các ngươi? Lại dám bắt cóc hoàng hoa khuê nữ (*) nhà người ta."
(*) Hoàng hoa khuê nữ: Thời xưa người ta thường gọi những cô gái chưa chồng là hoàng hoa khuê nữ.
Nhị Cường lạnh lùng liếc mắt nhìn phụ nhân này một cái, sau đó đập thật mạnh chuỳ đồng xuống mặt đất, mặt đất rung chuyển một lúc sau đó xuất hiện một vết lõm.
"Tốt nhất bà nên giữ mồm miệng sạch sẽ một chút, muội ấy là muội muội của ta nhưng lại bị các ngươi ép buộc bắt đi."
Phụ nhân này cũng chỉ miệng cọp gan thỏ, trông thấy chuỳ đồng trên tay Nhị Cường thì đã cảm thấy vũ khí này cũng không hề nhẹ, hiển nhiên bà ta sẽ không thể thắng được bọn họ.
Giờ phút này mà mạnh mẽ đối đầu với bọn họ thì cũng không phải là một bước đi sáng suốt. Nhưng mà cả gia đình bọn họ đều là người lớn lên ở Tuyên Thành, chẳng lẽ bọn họ còn phải sợ những người sống ngoài thành nữa sao?
Nhà Vương gia bọn họ cũng là một đại gia tộc ở Tuyên Thành, chẳng lẽ bọn họ còn không tìm được người tới giúp sao?
Vậy nên bà ta lại chống nạnh hùng hùng hổ hổ mắng mấy câu: "Các người cứ chờ đó cho tal"
Nói xong bà ta lại cao giọng hét lên: "Mọi người giúp ta để mắt tới đám người này, bọn họ bắt cóc khuê nữ của ta, còn dám uy hiếp ta nữa."
Vương gia mở tiệm sủi cảo nhiều năm trời nên cũng có rất nhiều người địa phương ở Tuyên Thành biết tới bọn họ.
Mà quán sủi cảo của Vương Chi Chi cũng đã mở ra được ít nhất mười năm...
Hơn nữa bộ dạng của Đại Cường và Nhị Cường quả thật rất hung dữ, cho nên trong lòng mọi người lại càng tin tưởng phụ nhân nhà Vương gia hơn.
Bọn họ âm thầm lặng lẽ theo dõi động tĩnh của đám người Cố An Nhiên.
Tới khi người phụ nhân nhà Vương gia di rồi, Cố An Nhiên lập tức đưa ra quyết định.
"Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi thôi!"
Đào Vọng Đường giống như nhân tỉnh (*), hắn cũng biết hiện giờ là thời điểm tốt nhất để rời đi, nếu không những người này sẽ giống như nước mũi, có ném mãi cũng không hết.
(*) Nhân tinh: Là những người rất có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khéo léo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi đến chỗ chưởng quầy khách điếm để tính tiền.
Chưởng quầy liếc mắt khinh thường nhìn Đại Cường và Nhị Cường một cái: "Các ngươi bắt cóc con gái nhà người ta, còn muốn chạy nữa sao?"
"Các ngươi cứ đợi ở đây đi, đến lúc đó mọi người cùng nhau giáp mặt đối đáp, hiện tại các ngươi không được đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận