Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 487: Giết Người Diệt Khẩu (2)

Chương 487: Giết Người Diệt Khẩu (2)Chương 487: Giết Người Diệt Khẩu (2)
Bởi vì bọn họ không biết căn nhà khác của Đào Vọng Đường ở đâu, hơn nữa sớm nay Đào Vọng Đường cũng không nói với bọn họ là hôm nay đi đâu, cho nên bọn họ muốn báo tin cũng không báo được.
Những thị vệ đó đến nhà kho, đẩy cửa ra một cách bạo lực, quả nhiên nhìn thấy bên trong đặt cả trăm cái rương, còn đang khoá lại.
Những cái rương này vừa nhìn đã biết chính là những cái rương chuyên để tiền.
Tên thị vệ tự mình bước lên ước chừng : "Ừ, đồ ở trong đó, thời gian cấp bách, vì để tránh để cho những bá tánh khác biết được chúng ta làm những việc như này, nên ta sẽ không mở từng cái một ra để kiểm tra nữa mà sẽ trực tiếp khiêng về Tĩnh Vương phủ."
"Vâng." Những thuộc hạ của hắn ta nhận lệnh đáp.
Chưa xong, hắn ta còn căn dặn, nói: "Kiếm ở đây xem còn có món đồ nào khác có giá trị không?”
"Vâng, thống lĩnh, bọn ta sẽ làm ngay đây."
Không lâu sau, đám người này lại tìm ra được một vài món đồ, có điều đều không phải là vàng bạc, mà là một vài bình hoa sứ để trong phòng cùng với mấy món đồ bằng ngọc... Mấy món đồ này, trước thời loạn thì đáng tiền, nhưng bây giờ thì không đáng tiền là bao.
Có điều, chân ruồi có nhỏ đến đâu thì cũng là thịt, những món đồ này bọn họ không giao lên trên mà tự chia cho những huynh đệ của mình, cũng là một chuyện tốt.
Thời loạn rồi cũng sẽ qua, đến lúc đó những món đồ này lại đáng giá rồi.
Bọn họ khiêng hết tất cả mọi thứ đi, khi đi ngang qua người quản gia một lần nữa, ông ta đã hấp hối rồi.
Nhưng quản gia vẫn trợn to đôi mắt nhìn về phía bọn họ, như tố cáo bọn họ giống như cường đạo vậy, cướp đồ của lão gia.
Tên thị vệ đó cũng không nhẹ tay, lại cho quản gia một nhát dao, khiến cho ông ta triệt để về chầu trời.
"Ông già, ngươi cũng đừng trách ta, ta đã cho ngươi cơ hội để sống rồi, nhưng ngươi lại cứ xông lên."
Sau đó, hắn ta nhìn xung quanh, ra lệnh: "Chút nữa ra ngoài, nếu còn kẻ nào còn sống, toàn bộ giết hết."
"Vâng.' Các thị vệ đáp lời.
Bọn họ khiêng đồ ra ngoài, một đường đi thẳng về phía cửa sau của Tĩnh Vương phủ, đi vào từ cánh cửa ở góc nhỏ nhất. Bởi vì cánh cửa ở góc là nơi khá là vắng vẻ, trước giờ cũng không có mấy ai đi ngang qua.
Tổng quản thấy bọn họ thật sự mang nhiều rương về đây như vậy, cười đến mức chỉ thấy răng, không thấy mắt đâu.
Nếu như chuyện này thành công thì bản thân lại lập được một công lớn.
Thị vệ nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của tổng quản, âm thầm kéo tổng quản sang một bên.
"Tổng quản đại nhân, vàng bạc trong rương này đều là do Vương gia đích thân yêu cầu, bọn ta đã mang nguyên vẹn tới đây rồi."
"Nhưng trong phủ người đó còn có một ít đồ cổ nữa, bọn ta cũng lấy hết rồi, đại khái có khoảng năm sáu rương, tổng quản có muốn chọn trước một ít được không?" Thị vệ hỏi.
Tổng quản kia hơi hơi gật đầu, nhìn thị vệ nói: "Không uổng công lần nào ta cũng nói lời hay về ngươi trước mặt Vương gia."
Nói xong ông ta vui vẻ theo sau thị vệ đi chọn đồ cổ.
Tổng cộng có khoảng năm sáu rương, tổng quản chỉ vào cái rương này, rồi lại chỉ vào cái rương kia, một mình chọn ba rương.
Sắc mặt tên thị vệ đi theo phía sau ông ta cũng dần trở nên u ám, nhưng hắn ta vẫn còn muốn dựa dẫm vào người này, cho nên cũng không nhiều lời. Tổng quản kia đắc ý nói: "Ôi, ta không cẩn thận chọn nhiều quá rồi."
Thấy sắc mặt thị vệ không được tốt, ông ta lại tiếp tục nói: "Hiện tại mấy thứ này dù được làm tinh xảo, nhưng cũng chỉ để trưng bày ở trong nhà cho đẹp, chứ giá trị không đáng là bao, lúc mang ra sợ rằng người ta cũng chỉ cần gạo chứ không cần mấy thứ đồ bỏ đi này đâu."
Rất nhiều thị vệ bất mãn trong lòng: Không đáng tiền thì sao ông còn một mình chọn ba rương? Lão thái giám này đúng là dối trái
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận