Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 818: Một Trong Những Tên Thử Thuốc Đã Chết. (1)

Chương 818: Một Trong Những Tên Thử Thuốc Đã Chết. (1)Chương 818: Một Trong Những Tên Thử Thuốc Đã Chết. (1)
Bây giờ hắn chỉ muốn không bị nữ nhân kia xẻo đi từng miếng thịt.
Hắn gào lên thảm thiết: "Ta nói! Ta nói!"
"Cả ba chúng ta đều là người Nhạc Thành."
"Vài ngày trước ở trong Nhạc Thành xuất hiện dịch bệnh phạm vi nhỏ, tuy rằng bọn ta xui xẻo cũng ở trong phạm vi dịch bệnh, nhưng lại không phát bệnh."
"Có người tìm đến bọn ta, bảo bọn ta đến thành Kính Hồ."
"Ai?" Cố An Nhiên vừa ngắm nghía con dao vừa lạnh lùng hỏi.
Cả ba tên kia lắc đầu như trống bỏi: "Cái này bọn ta thật sự không biết, chẳng qua là làm vì tiền thôi."
Cố An Nhiên đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, khẽ hếch cằm, cắm dao găm xuống bàn: "Ta không muốn lại phải phí lời."
Ba tên kia nhìn con dao còn đang lắc qua lắc lại, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên nói: Tha mạng!”
"Tha mạng cho bọn ta đi, chuyện này bọn ta thật sự không biết, những kẻ đó chỉ bảo bọn ta đến đây, hơn nữa còn hứa sẽ ổn định cuộc sống cho gia đình của bọn ta, cho người nhà bọn ta một món tiền lớn."
"Nếu ba bọn ta thành công trốn thoát trở về Nhạc thành, những kẻ đó sẽ chữa trị cho bọn ta."
Cố An Nhiên nhìn thấy thân sắc của ba tên kia cũng không giống giả vờ, nàng biết bây giờ cho dù có giết chúng cũng không biết được gì nhiều.
Nàng từ từ đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Ngu xuẩn”"
Nói xong nàng đi ra ngoài mà không hề ngoảnh đầu lại, đồng thời đóng kín cửa căn phòng nhỏ lại.
Đại Cường nhìn theo bóng dáng của Cố An Nhiên, hỏi: "An Nhiên, ba người này cô tính xử lý như thế nào?"
Cố An Nhiên quay đầu, liếc nhìn cửa sổ của căn phòng đã được đóng chặt: "Có thể dùng chúng để thử thuốc."
Nàng không nhìn nữa, nhìn Đại Cường và Nhị Cường rồi dặn dò: "Các ngươi ở lại đây canh chừng thật kỹ cho ta, ta phải về phủ Thành chủ một chuyến."
Nhị Cường chắp tay nói: "Vâng."
Cố An Nhiên rời khỏi y quán của Mạt Nương, đi tới một nơi khuất người rồi đi vào không gian.
Nàng cởi tất cả đồ mặc trên người mà lúc nãy thấy ra, ngâm vào trong thuốc khử trùng. Sau khi thay một bộ xiem y sạch sẽ gọn gàng, Cố An Nhiên rời khỏi không gian.
Chẳng mấy chốc nàng đã xuất hiện tại cửa phủ Thành chủ.
Hai thủ vệ đứng gác ở cửa phủ Thành chủ nhìn thấy Cố An Nhiên liền nói: "Bệ hạ người đã về, hai vị Nhiếp Chính Vương đang đợi người đấy ạ!"
"Họ đâu rồi?" Vừa hay Cố An Nhiên cũng có việc muốn tìm họ.
"Ở thư phòng của người." Hai thủ vệ gác cổng cung kính trả lời.
Cố An Nhiên xua tay, ý bảo bọn họ miễn lễ, sau đó đi về phía thư phòng mà không quay đầu lại.
Đẩy cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp đều ở đó.
Hai người đang lặng lẽ viết cái gì đó lên tờ giấy trước mặt.
Nhìn thấy Cố An Nhiên bước vào khuôn mặt hai người đều trở nên vui vẻ, cả hai đồng thời bỏ bút xuống.
"An An, nàng đi đâu vậy?”
"Nhiên Nhiên, muội lại nghịch ngợm ở đâu thế?"
Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp đồng thanh hỏi.
Cố An Nhiên thờ ơ xua tay nói: "Ta đến y quán của Mạt Nương một chuyến." "Tiện thể sơ tán hết người dân trên con đường ở y quán của Mạt Nương, con đường đó đã bị phong tỏa lại rồi."
Cố Trầm Diệp không đồng tình nhìn Cố An Nhiên nói: "Chẳng phải đã nói muội đừng đến y quán hay mấy nơi nguy hiểm sao."
"Đây là dịch bệnh, không liên quan gì đến thân thủ cả, đôi khi cho dù thân thủ có tốt đến đâu những chuyện này cần phải đề phòng."
Dạ Tu Mặc nhíu mày, trong mắt ngập tràn sự lo lắng, nhưng lại không nói thêm gì.
An An làm việc gì cũng có lý do của nàng.
Lúc cầu hôn hắn đã nói muốn tin tưởng An An và ủng hộ An An vô điều kiện.
Cố An Nhiên xua tay nói: "Ca ca, huynh lo lắng quá rồi, cho dù muội có đến y quán cũng không xảy ra chuyện gì đâu."
Cố Thẩm Diệp nhìn thấy dáng vẻ này của Cố An Nhiên, liên cảm thấy đau hết cả đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận