Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 937: La Do Nguoi Ep Ta (2)

Chuong 937: La Do Nguoi Ep Ta (2)Chuong 937: La Do Nguoi Ep Ta (2)
Bởi vì Cố An Nhiên lười phải nhiều lời với tên thành chủ này, thế nên nàng cũng không lên tiếng nữa.
Bầu không khí trong sảnh chính rơi vào trâm mặc, cho đến khi bên ngoài truyên đến một trận âm thanh huyên náo.
"Ngươi là ai? Còn không mau thả ta ra? Cưỡng chế xông vào phủ thành chủ sẽ bị lột xa róc xương!" Giọng nói của một bà tử vang lên.
Nhưng không hiểu sao sau câu nói đấy bà ta chỉ còn có thể phát ra vài tiếng ô ô.
Ngay sau đó, Tuân Thu Anh một tay xách bà tử thân hình béo tốt đi vào, đưa đến trước mặt Cố An Nhiên.
Phía sau Tuân Thu Anh còn có một nữ tử đầu bù tóc rối đi theo, lúc này nàng ấy đang tùy tiện bận một bộ xiêm y, thậm chí còn không mang giày.
"Bệ hạ, thành chủ Thịnh Nhạc thành này quả thật không phải người, nữ tử phía sau lưng thân là do hắn ta cưỡng đoạt về hòng làm điều ác."
"Bởi vì bệ hạ tới, nữ tử này mới may mắn thoát nạn." Tuân Thu Anh nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Cố An Nhiên nhìn về phía nữ tử kia, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không cần phải sợ, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo." Nữ tử kia liền lập tức quỳ rạp xuống đất: "Xin bệ hạ hãy làm chủ cho dân nữ”
Nàng ấy vừa dập đầu vừa rơi lệ.
Cố An Nhiên lạnh lùng nhìn thành chủ Thịnh Nhạc thành hỏi: "Bay giờ ngươi còn lời nào để giảo biện hay không?"
Thành chủ Thịnh Nhạc thành mang tâm lý hảo hán không ăn thiệt trước mắt, đang định dập đầu nhận tội thì lại phát hiện tổng quản của hắn ta đã quay trở lại.
Điều này chứng tỏ rằng tất cả thị vệ và binh lính tuần tra trong thành của hắn ta đều đã đến.
Thế nên hắn ta lập tức thẳng lưng lên.
Cố An Nhiên lạnh lùng quát một tiếng: "Người đâu!"
Thành chủ Thịnh Nhạc thành chỉ đơn giản chậm rãi đứng dậy từ mặt đất, bật cười trào phúng nói: "Người đâu? Nơi này là địa bàn của ta, ai sẽ nghe lệnh của bệ hạ là người chứ? Trừ phi bọn họ không muốn sống nữa."
Nói xong, hắn ta vung tay lên nói: "Người đâu, đừng để cho bệ hạ và Nhiếp Chính vương bước ra khỏi phủ thành chủ này nửa bước."
Hắn ta vừa dứt lời, một đoàn binh lính ồ ạt tiến vào phủ thành chủ.
"Bệ hạ, vốn dĩ ta không muốn mạng của ngài, mà là do ngài quá mức hùng hổ dọa người." "Là do chính ngài ép ta không thể không làm như thế."
Cố An Nhiên cùng Dạ Tu Mặc đồng thời đứng dậy.
Dạ Tu Mặc nghiêng đầu nhìn Cố An Nhiên, mỉm cười ôn nhu: "An An... Chuyện nhỏ này giao cho ta đi, nàng ngồi xuống."
Cố An Nhiên nhìn thành chủ Thịnh Nhạc thành nói: "Xem ra là do ta đã không lấy mạng người khác quá lâu, thế nên ngươi mới quên rằng ta đã giết chết bao nhiêu người rồi?"
Ý cười trên mặt thành chủ Thịnh Nhạc thành càng thêm sâu, ra lệnh: "Lên!"
Nhóm binh lính của Thịnh Nhạc thành lũ lượt ào đến.
Bọn họ không dám trái lệnh bởi vì người nhà của bọn họ đều đang nam trong sự uy hiếp của thành chủ.
Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc liếc mắt nhìn nhau một cái.
Dạ Tu Mặc phát động dị năng, còn Cố An Nhiên nhanh chóng phi thân vọt tới trước mặt thành chủ Thịnh Nhạc thành.
Trong lúc hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại, Cố An Nhiên đã lấy ra chiếc rìu đầu phượng, gọn gàng cắt bỏ đầu hắn ta.
Đầu của thành chủ Thịnh Nhạc thành rơi xuống đất, lăn trên mặt đất vài vòng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, làm bẩn góc áo của Cố An Nhiên.
Dạ Tu Mặc thu lại dị năng, những binh lính bị hắn khống chế tỉnh thân cũng được khôi phục thần trí.
Bọn họ nhìn thấy đầu người lăn lông lốc trên mặt mặt đất, nhất thời không biết làm thế nào với vũ khí đang cầm trên tay cho phải.
Cố An Nhiên quét mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Thành chủ của các ngươi đã bị ta giết chết, nếu không muốn chết thì hạ vũ khí xuống."
"Nếu không, giết chết tất cả ngay tại chỗ” Nàng lạnh lùng nói.
Mấy vị tướng linh nhìn nhau vài lần, sau đó liền lập tức buông vũ khí quỳ rạp xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận