Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 958: Tinh Lai (1)

Chuong 958: Tinh Lai (1)Chuong 958: Tinh Lai (1)
Qua một giờ đồng hồ, Quốc Chủ Vô Ngân Quốc xem ra cũng không có cảm giác muốn tỉnh lại.
Cố Thẩm Diệp nghĩ đến Công chúa Hoa Diệp vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, liền bảo Cố An Nhiên trông chừng Quốc Chủ, chính mình mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, liền phát hiện phần lớn mọi người đều đã mệt mỏi buồn ngủ rồi, chỉ có Công chúa Hoa Duyệt trong mắt vẫn toàn là vẻ lo lắng.
Thấy Cố Thẩm Diệp ra ngoài, nàng ấy vội vàng chạy lên vài bước nói: "Mỹ Nhân ca ca, Phụ Vương ta ông ay ... ông ấy..."
Sắc mặt Cố Thẩm Diệp dịu dàng xoa xoa đầu Công chúa Hoa Duyệt nói: "Ông ấy không sao, sáng sớm mai có lẽ sẽ tỉnh lại."
Con tim treo ngược của Công chúa Hoa Duyệt lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
Cố Thẩm Diệp cưng chiều nói: "Muội mau đi nghỉ đi, sắc trời muộn quá rồi, không đi nghỉ nữa là thức cả đêm mất."
Vốn dĩ Công chúa Hoa Duyệt định từ chối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Cố Thẩm Diệp, nàng ấy chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Ừm, ta nghe lời mỹ nhân ca ca, ta đi nghỉ một lát ở phiên điện của Phụ Vương." "Ngoan." Cố Thẩm Diệp cong môi cười.
Ngày hôm sau, Quốc Chủ Vô Ngân Quốc theo dự tính tỉnh lại rồi, những thiết bị y tế kia cũng bị Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên thu dọn đi hết rồi.
Chỉ là, trên tay Quốc Chủ vẫn còn lưu lại một vết kim nhỏ khó nhìn thấy.
Công chúa Hoa Duyệt cũng ở bên chăm sóc Quốc Chủ Vô Ngân Quốc, đích thân hầu hạ ông đánh răng rửa mặt.
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn không ít, cái cảm giác muốn ho ấy cũng vơi đi không ít rồi.
Nhưng mà ông ta cũng biết, con người trước khi chết hồi quang phản chiếu là thế nào, cho nên khoé môi treo một nụ cười khổ.
Ánh mắt nhìn Công chúa Hoa Duyệt cũng mang theo không nỡ cùng ưu sâu.
Nhìn Công chúa Hoa Duyệt một hổi, ánh mắt của ông lại rơi vào trên người Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp.
Ông khẩn thiết nói: "Nữ Hoàng, Nhiếp Chính Vương, cả đời ta chỉ có một đứa con này thôi, ta sợ thời gian của mình không còn bao lâu nữa."
"Nếu... nếu như ta đi rồi, triều cục của Vô Ngân Quốc này, vẫn mong hai vị chu toàn giúp cho, đừng để Duyệt Nhi có mệnh hệ gì."
Cố Thẩm Diệp nghe vậy sờ sờ mùi không nói gì, Cố An Nhiên giật giật lông mày, cũng vô cùng tram mặc.
Chỉ có Công Chúa Hoa Duyệt chu cái miệng nhỏ nói: "Phụ Vương, người đang nói cái gì thế? Ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Đôi mắt già nua của Quốc Chủ Vô Ngân Quốc càng rõ thêm phần bi thương: " Con ngoan, con người phải học cách chấp nhận hiện thực."
"Phụ Vương ở bên con đã bao nhiêu năm rồi, con không thể mãi là tiểu cô nương vô ưu vô lo như trước kia được nữa đâu."
Công chúa Hoa Duyệt đưa thuốc cho Quốc Chủ Vô Ngân Quốc nói: "Mỹ nhân ca ca và Nữ Hoàng tỷ tỷ đã nói rồi, bệnh này của người không còn đáng lo ngại nữa, chỉ là phải chữa trị lâu hơn một chút mà thôi, sắp tới không được lao tâm phí sức nữa.'
Ánh mắt Quốc Chủ Vô Ngân Quốc toàn vẻ không tin, quay lại nhìn Cố Thẩm Diệp, sau khi thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu ông mới dám tin.
Thì ra, ông cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn không ít, là do bệnh tình thật sự đã chuyển biến tốt lên rồi.
"Đa tạ Nữ Hoàng và Nhiếp Chính Vương ra tay giúp đỡ."
Cố An Nhiên xua tay: " Cảm ơn thì thôi miễn đi, nếu ở đây đã không còn chuyện gì nữa thì ta về trước đây, có chuyện cần xử lý." Cố Thẩm Diệp nhíu mày nói: " Nhiên Nhiên, muội đi xử lý chuyện đám người Khương đó sao?"
Đôi mắt Cố An Nhiên sắc lạnh nói: "Ta cảm thấy, có lẽ do ta quá nhân từ rồi, không diệt tận gốc bọn chúng, cho nên bọn chúng mới học được cách được đẳng chân lân đằng đầu rồi."
"Vậy muội dự định làm thế nào?" Hai huynh muội cũng không ngại Quốc Chủ Vô Ngân Quốc cùng Công chúa Hoa Duyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận