Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 366: Không Gọi Thúc Thì Gọi Là Gì? (2)

Chương 366: Không Gọi Thúc Thì Gọi Là Gì? (2)Chương 366: Không Gọi Thúc Thì Gọi Là Gì? (2)
Đừng nói là động thủ, tới một hành động quá đáng dù chỉ là một chút, hắn ta cũng không dám.
Tiểu tử này và Cố An Nhiên có thể chặt đầu người không chớp mắt, hắn ta không thể đụng vào.
Hắn ta chỉ ngập ngừng nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, có đồng ý hay không cũng không phải do ngươi quyết định."
"Ngươi đi đi, nhà ta không chào đón ngươi." Cố Xuân tức giận nói.
Đại Cường vốn cũng định rời đi, dù sao hắn ta cũng đã giúp Mạt Nương trả lại đồ rồi.
Hắn ta nhún vai, tâm trạng vui vẻ huýt sáo đi về nhà.
Cố Xuân Sinh tức giận suýt nữa té ngửa, nhưng như vậy còn chưa xong, thuốc nhỏ mắt mà Đại Cường đưa cho Cố Nguyệt Lan đã có tác dụng.
Đại Cường vừa rời di tiểu cô nương đã bắt đầu rơi nước mắt: "Phụ thân, sao phụ thân lại cho người khác nhiều thịt như vậy? Chúng ta thậm chí còn không có đủ thịt để ăn. Phụ thân hào phóng với người khác như vậy, lại quá keo kiệt với con và ca ca..' Cố Xuân Sinh còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với nhi nữ mình về chuyện mình muốn tục huyền, câu hỏi đột ngột của Cố Nguyệt Lan đã khiến hắn ta càng luống cuống, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Nhưng hắn ta nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này với nhi tử mình nên quyết định nói thẳng.
"Nguyệt Lan, Mạt Nương là một nữ nhân tốt, quản lý việc trong nhà ngăn nắp rõ ràng. Phụ thân là nam nhân, làm việc cẩu thả, không thể chăm sóc tốt hai huynh muội các ngươi được. Phụ thân muốn tìm người chăm sóc các ngươi." Cố Xuân Sinh giải thích tự cho mình là đúng.
Cố Nguyệt Lan cũng không thuận theo Cố Xuân Sinh: "Có thật không? Phụ thân tìm người chăm sóc con và ca ca sao? Hay là tìm người chăm sóc phụ thân?”
"Việc trong nhà này, không phải hầu hết đều do con và ca ca làm sao? Chúng ta đã lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được."
Cố Xuân Sinh không ngờ Cố Nguyệt Lan chỉ mới mười hai tuổi, gặp chuyện lại có thể hiểu rõ ràng như vậy, hắn ta dứt khoát không dùng hài tử làm lá chắn nữa.
"Đúng vậy, ta chính là muốn tìm người chăm sóc cho mình. Sau này ngươi gả đi rồi, sẽ trở thành người nhà khác, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta được." "Ca ca của ngươi cưới thê tử, lúc đó hắn có thê tử sẽ quên phụ mẫu, đến lúc đó, một mình ta sẽ sống như thế nào?”
Cố Nguyệt Lan cúi đầu nói: "Nhưng mấu thân mới qua đời được mấy năm! Phụ thân đã nóng lòng muốn tìm kế mẫu rồi sao?"
"Lúc đó trước mộ mẫu thân, phụ thân người đã khóc khàn cả giọng, nói bà ấy yên tâm, phụ thân sẽ không tục huyền, sẽ chăm sóc tốt ta và ca ca."
"Mới có mấy năm mà phụ thân đã nuốt lời rồi sao?"
Sở dĩ Cố Nguyệt Lan không thể tiếp nhận là vì trước khi mẫu thân qua đời, tình cảm giữa hai người bọn họ rất tốt.
Đừng nói là thôn Cổ Gia, kể cả các thôn bên cạnh, khi nói đến phu thê bọn họ đều được coi là tấm gương.
Cho nên, khi phụ thân nóng lòng muốn tục huyện, nàng ấy đã cảm thấy tình cảm phụ thân và mẫu thân trước đó có phải là hư ảo không?
Có phải tất cả đều là phụ thân giả vờ không?
Nàng ấy cảm thấy uất ức thay cho mẫu thân, nhưng phụ thân lại có bộ dạng không cần thương lượng.
"Mạt Nương kia cũng không tệ, nhưng nhi tử nàng ấy mới bao nhiêu tuổi? Ngươi cưới nàng ấy, phụ thân có chắc chắn là sẽ nuôi nấng cho nó không?" Cố Nguyệt Lan không cam tâm, lần nữa hỏi ngược lại.
Cố Xuân Sinh thản nhiên nói: "Nếu Mạt Nương bằng lòng gả tới đây, vậy chúng ta sẽ là một nhà."
"Hài tử kia chính là đệ đệ của ngươi, ngươi thân là tỷ tỷ, giúp đỡ nuôi nang đệ đệ cũng là chuyện nên làm."
Cố Nguyệt Lan không nói gì, chỉ là cười lạnh một tiếng, chuẩn bị bước vào phòng mình.
Tuy nhiên, Cố Xuân Sinh vốn đã bị Đại Cường chọc giận, bây giờ làm sao có thể chiều theo tính khí nhỏ mọn của nữ nhi mình?
Lập tức một bạt tai giáng xuống "bốp" một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận