Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 437: Đừng Nghe Hắn Nói (2)

Chương 437: Đừng Nghe Hắn Nói (2)Chương 437: Đừng Nghe Hắn Nói (2)
Lúc này, A Từ đã bỏ qua hình tượng gì đó, đầu tiên là húp một ngụm nước thịt dê rồi thỏa mãn thở ra một hơi.
“Thơm! Quá thơm!"
Tiếp đó, cậu lại gắp một miếng thịt dê, trước tiên hút một miếng nước, liếm liếm môi vài cái rồi mới ăn đến thịt.
Bởi vì tướng ăn của A Từ quá cuốn hút nên những người khác cũng ngoạm một miếng thịt lớn, duy chỉ có tướng ăn của A Ly và Cố An Nhiên là nhã nhặn.
Nhưng sau khi A Ly ăn một miếng thịt dê thì trong mắt có vẻ khiếp sợ.
Không biết An Nhiên tỷ tỷ xử lý thịt dê này thế nào mà không có chút mùi khó chịu nào.
Phải biết đầu bếp lúc trước ở nhà bọn họ cũng có tay nghề số một số hai nhưng cũng không nấu thịt dê được đến mức này.
Nó đột ngột quay đầu nhìn bát mỳ bên cạnh, to mò gắp một miếng bỏ đưa vào miệng...
Sao lại thế? Trong lòng nó không khỏi sợ hãi thán phục, chẳng qua không đến mức thốt ra tiếng. Bởi vì sự giáo dục được tiếp nhận lúc trước nên nó không cho phép mình như vậy, điều nó được dày nhiều nhất là không bộc lộ tâm trạng ra ngoài. A Từ thì ngược lại, sau khi ăn hết thịt trong bát rồi lại ăn mỳ.
Nhưng vừa ăn được một miếng thì đã mãn nguyện kinh hô lên, tuyệt đối không có vẻ tránh né điều gì.
Vui thì cười, buồn thì khóc, A Ly không khỏi nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt A Từ, A Ly cũng không khỏi nhếch khóe môi.
Đại Cường và Nhị Cường cảm thấy A Từ thật đáng thương, một đứa trẻ nhỏ như vậy mà từ khi có ký ức đến giờ chưa từng được ăn no.
Thế nên chờ sau khi A Từ ăn xong lại múc cho cậu một bát thịt nữa, những người khác đều không có ý kiến.
Cố An Nhiên khoát tay ngăn cản: "Đại Cường, đừng cho."
Đại Cường hơi kinh ngạc nhìn Cố An Nhiên, như thể không hiểu tại sao, dù gì trước giờ An Nhiên cô nương không bao giờ quan tâm những thứ này.
A Từ cũng giật mình, lần này cậu đã ăn nhiều rồi nên không khỏi ngượng ngùng thè lưỡi, sau đó đặt cái bát trong tay xuống.
Cố An Nhiên sợ A Từ nghĩ nhiều nên mỉm cười giải thích: 'A Từ, không phải tỷ hẹp hòi, bình thường dạ dày đệ không hay ăn chất béo, cần phải dành chút thời gian để làm quen, nếu hôm nay đột ngột ăn quá nhiều thịt dê sợ sẽ bị tiêu chảy."
Nàng phát hiện A Từ không thích ăn nạc mà thích ăn phần mỡ hơn.
Ăn như vậy lại càng dễ tiêu chảy.
Lúc này Đại Cường mới hiểu ra tại sao An Nhiên cô nương muốn ngăn cản hắn ta.
A Từ nghe Cố An Nhiên giải thích thì cũng ngoan ngoãn gật đầu: "An Nhiên tỷ tỷ, đệ không ăn nữa."
Cố An Nhiên xoa xoa đầu A Từ theo thói quen: "Ừm, đệ cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, sau này chắc chắn sẽ được ăn thịt."
Bình thường A Ly không ăn nhiều cơm, đây là lần đầu tiên nó ăn hết đồ ăn Đại Cường và Cố An Nhiên đưa cho.
Cố An Nhiên ăn cơm tối xong lại đi vào lều vải, lúc quay lại thì trên tay có thêm một cái mặt nạ kỳ quái.
Nàng phát cho mỗi người một cái: "Cái này có tác dụng phòng khí độc, thấy tình hình không ổn thì cứ đeo lên."
Nói xong, nàng biểu diễn cách đeo mặt nạ phòng độc cho mọi người xem.
Sau khi tất cả mọi người đều học xong Cố An Nhiên mới cho mọi người đi nghỉ ngơi, còn nàng thì ở ngoài gác đêm. Đào At cảm thấy nước sau khi nấu có mùi lạ nên lấy cớ đi tiểu rồi đi ra suối, nhấn túi nước của mình vào trong suối đến lúc đầy mới nhấc lên, miệng còn lầm bầm: "Nước trong thế này sao lại có vấn đề được?"
Nói xong thì uống một hớp lớn.
Đào Ất uống no, lặng lẽ cất túi nước đi, giấu vào trong ngực.
Trở lại doanh trại, khi đi ngang qua bên người Cố An Nhiên, hắn còn cố ý chào hỏi.
"An Nhiên cô nương, có cần ta gác đêm thay ngươi để ngươi nghỉ ngơi một chút không?" Hắn lịch sự hỏi.
Cố An Nhiên bình tĩnh lắc đầu: "Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận