Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 125: Đi Săn Cũng Tiến Hoá? (2)

Chương 125: Đi Săn Cũng Tiến Hoá? (2)Chương 125: Đi Săn Cũng Tiến Hoá? (2)
Cố An Nhiên im lặng một lúc, nghiêm mặt nói,'Bởi vì lần này muốn giết heo."
Đại Cường: Quả nhiên nữ nhân dễ thay đổi... Sợ sợ.
"An Nhiên cô nương, ngươi chắc chắn dậy từ rất sớm, để ta giúp ngươi đem con heo này xử lý sạch sẽ, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi."
Cố An Nhiên đúng là cả một đêm không ngủ, tuy rằng thân thể chịu đựng được, nhưng đầu óc vẫn sẽ thấy rất buồn ngủ.
Cho nên nàng cũng không khách khí nhiều, vỗ vỗ Đại Cường bả vai nói,'Ta đây đi vào nghỉ ngơi một canh giờ."
"Đúng rồi, ngươi đừng rời khỏi cửa động, chỗ này dù sao cũng là núi sâu, hôm nay ngươi phụ trách bảo vệ an toàn của người già và trẻ em, nên không thể tự ý rời khỏi vị trí."
Bởi vì ngày thường Đại Cường chân chất quá mức, Cố An Nhiên nhịn không được nhắc nhở một câu.
Đại Cường vỗ bộ ngực bảo đảm nói/'An Nhiên cô nương, ngươi đi vào nghỉ ngơi đi, ngươi yên tâm ta sẽ không đi loạn."
Có nước để dùng hắn còn cần gì đi loạn nữa? Hôm qua Cố An Nhiên bắt đám thanh niên luyện thêm chính là dùng hai tay xách theo thùng nước, chạy qua lại.
Cho nên, hôm nay tất cả thùng nước bên ngoài sơn động, bao gồm cả lu nước của Cố An Nhiên đều là tràn đầy căn bản không thiếu nước dùng.
Nàng tiến vào trong sơn động, Vương Ngọc Liên đã đứng dậy, đang ngồi ở trong động một cục đá thượng khâu vá quần áo mùa đông.
Mặt khác mấy lão thái thái cao tuổi cũng vậy, nhân dịp hiện tại được nghỉ ngơi, mang vải mua cùng bông may lại với nhau khẩn trương làm thành quần áo mùa đông và đệm giường dày, nếu chờ đến khi trời thật sự giá rét mới làm, vậy thì không còn kịp rồi.
Cố An Nhiên nhìn ve mấy vị lão phụ nhân gật gật đầu, sau đó vào trong lều trại.
Đại Bảo cùng Điềm Nha bây giờ còn đang ngủ, nàng đem áo ngoài cởi, chui vào trong ổ chăn.
Tiến ổ chăn thì phát hiện, chỗ nhỏ mà Đại Bảo đang ngủ rất ấm áp, cả người hắn giống như cái bếp lò nhỏ.
Điềm Nha là một tiểu cô nương, không có nhiệt độ cơ thể cao như nam hài tử, thời tiết như này sợ là lạnh.
Cả người nàng đều chui vào trong lòng ngực Đại Bảo, dán vào chặt chẽ, trên khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười thỏa mãn. Cố An Nhiên nhìn gương mặt đang ngủ của tiểu Điềm Nha, cười cười nhàn nhạt, cũng nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc hơn một canh giờ, đoàn người ai cũng cảm thấy nàng quá mệt mỏi, muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều một lát.
Khi nàng tỉnh dậy, Đại Bảo và Điềm Nha đã rời giường, trong lều trại đã không thấy bóng dáng của bọn họ.
Sau khi mặc tốt quần áo, Cố An Nhiên đi ra ngoài động.
Vương Ngọc Liên gọi nàng đến ăn cơm sáng,'An Nhiên nha đầu, lại đây ăn cơm sáng, ta nấu cơm có rau dại trứng gà."
Nói xong, mở nắp nồi ra, đơm một chén còn nóng với rau dại nấu trứng gà đưa cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhận bát cơm, thong thả ung dung ngồi ăn xong.
Đại Cường ở một nơi cách cửa động hơi xa một chút đang ra sức xử lý con lợn rừng kia.
Đại Bảo và Điềm Nha hai đứa nhỏ với mấy đứa nhỏ khác cùng ngồi xổm xuống thành một loạt, đôi tay chống cằm, xem Đại Cường xẻ thịt heo, xem rất thích thú.
Lòng lợn đã được làm sạch, đặt ở trong thùng bên cạnh. Bởi vì hai ngày nay trong hang vẫn luôn đốt lửa, hơn nữa còn nấu một ngày ba bữa, nên tro than cũng có khá nhiều.
Cố An Nhiên rửa sạch lòng lợn, nàng cần sấy khô phần lòng lợn này, vì nàng muốn làm lạp xưởng.
Đại Cường vừa thái thịt lợn vừa nói chuyện phiếm với Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, lần này ngươi có định làm thịt lợn giống món lần trước sao?"
Hắn ta cảm thấy món lòng lợn lần trước ăn rất ngon.
Cố An Nhiên lắc đầu: "Không phải, lần này sẽ đổi một cách ăn khác."
Trên đường đi đã ăn lòng lợn và thịt dê kho hai lần rồi, ăn nhiêu quá cũng ngán.
"Vậy ăn như thế nào?" Đại Cường tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận