Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 226: Giao Hàng (2)

Chương 226: Giao Hàng (2)Chương 226: Giao Hàng (2)
"Ta biết, chỉ cần mỗi lần cô nương giao hàng cho ta đủ tươi là được, còn những thứ khác, vậy phải dựa vào bản lĩnh của bản thân."
Dù sao đi nữa, ông ta dựa lưng vào phủ Thành chủ, tuyệt đối không đến mức rơi vào thế bất lợi.
"Độ tươi của rau dưa trái cây, ngài hoàn toàn có thể đảm bảo." Cố An Nhiên tỏ vẻ tự tin.
Qua thời gian nửa khắc, đám tiểu nhị nhìn về phía chưởng quỹ tiệm tạp hóa, cung kính nói: "Chưởng quỹ, rau nghiệm xong rồi, đều rất tươi."
"Vậy thì đi thôi." Ông ta còn đang chờ đưa ngay một ít đồ đến phòng bếp phủ Thành chủ đấy.
Chưởng quỹ trả tổng cộng tám lượng bốn chỉ cho Cố An Nhiên xong, dẫn tiểu nhị đi.
Cố An Nhiên nhìn số bạc ít đến đáng thương kia, hơi bật cười, nhưng may là những người khác đặt hàng nhiều, nên tóm lại, kiếm khoảng trăm lượng bạc hẳn là không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là, số rau này của mình, trừ mua hạt giống phải tốn một ít tiền, còn lại vê cơ bản không tốn chỉ phí.
Nàng lại đi giao hàng cho một tửu lầu xong, tim một khách trạm an tĩnh ở lại.
Lúc này, số rau chưởng quỹ tiệm tạp hóa đặc biệt dâng lên cho phủ Thành chủ, đã lên đến bàn ăn của Dạ Tu Mặc.
Hắn ta nhíu mày nói,Rau này tươi non hơn mấy ngày trước không ít."
Quản gia Ngô đứng bên cạnh, khom người nói,'Bẩm thành chủ, đây là chưởng quỹ cửa hàng bên ngoài mới dâng lên."
"Ừ"
Dạ Tu Mặc thờ ơ đáp một tiếng, ánh mắt lại rơi trên đĩa trái cây tươi đã cắt.
Vốn là khi thấy số rau không hề bị mưa tuyết ảnh hưởng này, hắn ta liền hoài nghi sự xuất hiện của rau này có liên quan với nàng ấy.
Sau khi thấy số trái cây vốn không thể bảo quản tới mùa đông này, Dạ Tu Mặc liền càng khẳng định.
Khóe môi hắn ta ngậm cười, nhẹ giọng phân phó,'Quản gia Ngô, lêu rau nhà ấm không cần làm nữa, sau này trực tiếp bảo người bên ngoài đưa tới."
Quản gia Ngô hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cung kính đáp,'Vâng."
Nghĩ đến đây là rau nàng tự tay trồng, khẩu vị của Dạ Tu Mặc cũng tốt hơn ngày thường mấy phần.
Ăn không ít rau và dưa tươi non.
Giọng từ tính của hắn ta thì thâm,'Rau nàng ấy tự tay trồng, ăn ngon." Lúc này, đám Hồng mao tỉnh tinh đang nghỉ ngơi trong không gian của Cố An Nhiên không hẹn mà cùng hắt hơi một cái, còn cảm thấy trên thân không tự chủ được nổi da gà.
Lối ăn của Dạ Tu Mặc vô cùng văn nhã, ung dung gắp rau, rũ mắt phân phó,'Sau này ít dâng thịt đi”
"Vâng." Quản gia Ngô lên tiếng đáp.
Thần Phong nằm bò bên cạnh, có chút không vui rên rỉ...
Hu hu hu hu, thịt chín nó thích ăn mất rồi!
Thần Phong cảm thấy có phần uể oải vì mất đi miếng thịt chín, nó ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn thẳng vào Dạ Tu Mặc.
Thần Phong: "Chủ nhân, người đã nhớ nàng ấy đến thế, sao không chủ động một chút?"
Nếu chủ nhân có thể chủ động hơn, đợi đến khi nó có nữ chủ nhân rồi, có lẽ chủ nhân sẽ trở lại bình thường, nó lại có thể ăn thịt chín phải không?
Dạ Tu Mặc thản nhiên liếc nhìn Thần Phong với ánh mắt lạnh lùng: "Nhờ có ngươi mà nàng ấy có ấn tượng không tốt với ta, cũng phòng bị ta vô cùng. Tất cả những gì ta có thể làm là từ từ để nàng hạ thấp cảnh giác. Nếu chủ động quá mức, theo tính khí của nàng ấy thì sẽ khiến nàng ngày càng rời xa ta."
Thần Phong cúi đầu không dám nói nữa. Nó ngốc thật, chắc chắn là vậy! Đáng lẽ nó không nên hỏi. Chẳng lẽ lại trách nó? Rõ ràng là chủ nhân rụt rè, sợ bị người ta từ chối.
Dạ Tu Mặc ăn xong bữa tối, nghiêng đầu hỏi Quản gia Ngô: "Từ nay trở đi, hoa quả và rau xanh trong phủ Thành chủ sẽ do chính người đó cung cấp."
Quản gia Ngô cúi đầu nói: "Vâng"...
Cố An Nhiên nghỉ ngơi cả đêm ở thành Mặc An, trời vừa sáng liền đi giao rau quả cho các tửu lầu khác. Nàng tính toán, phát hiện mình bán được gần hai nghìn cân rau quả, thu được hơn một trăm năm mươi lượng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận