Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 901: Tương Đối Có Lệ (1)

Chương 901: Tương Đối Có Lệ (1)Chương 901: Tương Đối Có Lệ (1)
"Được al Tiểu nhị lại càng nhiệt tình hơn, dù sao giá cả của món đồ chơi đó vô cùng đắt!
Thật ra, công chúa Hoa Duyệt rất muốn hỏi, bánh ngọt fondant là cái gì, nhưng mà nàng ấy nhịn lại không hỏi.
Bởi vì điều đó dường như sẽ cho thấy nàng không có kiến thức.
Đến phòng riêng tâng ba, lúc công chúa Hoa Duyệt đưa miếng bánh đầu tiên vào trong miệng, đôi mắt nai vô tội vui đến mức híp cả lại.
"Thật là ngon." Nàng ấy cảm khái một cách mơ hồ không rõ, lại cho một miếng bánh vào trong miệng.
Bởi vì không cẩn thận, chóp mũi nàng ấy dính phải một miếng kem màu trắng.
Đáy mắt của Cố Thẩm Diệp mang theo ý cười nhẹ, giọng nói vẫn lạnh như băng.
"Lau đi." Hắn lấy khăn tay của bản thân ra, đưa cho công chúa Hoa Duyệt.
Có lẽ là người của Vô Ngân Quốc cởi mở, công chúa Hoa Duyệt không ha cảm thấy việc lấy khăn tay của Cố Thẩm Diệp là chuyện không thích hợp.
Nàng ay vui vẻ nhận lấy khăn tay trong tay hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, mờ mịt hỏi: "Bẩn ở chỗ nào vậy?" "Chóp mũi." Cố Thẩm Diệp vẫn tích chữ như vàng như cũ.
Công chúa Hoa Duyệt cầm chiếc khăn tay, lau sạch vết kem ở trên chóp mũi.
Lại đưa một miếng bánh ngọt cho Cố Thẩm Diệp: "Rất ngon đó, ngươi cũng ăn đi."
Cố Thẩm Diệp từ chối: "Quá ngọt!"
"Ngọt thì mới khiến con người vui vẻ chứ." Nói xong, không đợi Cố Thẩm Diệp phản ứng, liền nhét một miếng bánh vào trong miệng hắn.
Công chúa Hoa Duyệt nhìn Cố Thẩm Diệp, nở nụ cười trong trẻo.
Cố Thẩm Diệp chỉ hơi giật mình, ăn miếng bánh ngọt bên cạnh.
Hắn ta cũng không tức giận công chúa Hoa Duyệt hành động lỗ mãng, bởi vì Cố An Nhiên trước đây thường xuyên làm ra chuyện như vậy.
Ăn bánh xong, Cố Thẩm Diệp ra lệnh cho cửa hàng điểm tâm gói các loại bánh lại.
Sau khi đóng gói xong, Cố Thẩm Diệp nhẹ nhàng hỏi: "Nhà ngươi ở nơi nào?”
"Ta sẽ cho người của cửa hàng điểm tâm đích thân gửi những chiếc bánh ngọt này tới tặng."
Nụ cười trên mặt công chúa Hoa Duyệt vẫn chưa hề biến mất, nàng chớp chớp mắt nói: "Ta vừa vào thành đã được Nữ hoàng tỷ tỷ mời đến dùng bữa, ta hiện tại còn chưa tìm được chỗ ở đâu!"
"Huynh có thể cho ta biết nhà trọ nào tốt nhất ở thành Kính Hồ không? Ta sẽ đến ở đó."
Cố Thẩm Diệp hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi nói với chủ tiệm điểm tâm: "Đưa đến Nhiếp chính vương phủ."
Hoa Duyệt tâm tư trong sáng, nhưng nàng cũng không phải người ngu ngốc, trên mặt nàng lộ ra nụ cười càng tươi hơn nữa, chớp chớp mắt hỏi: "Ca ca xinh đẹp, huynh vừa nói những chiếc bánh đó là cho ta, lại sai người ta đưa bánh về phủ của huynh sao?"
"Đúng vậy." Cố Thẩm Diệp trầm giọng đáp lại.
Hoa Duyệt vui mừng đến nỗi suýt nhảy dựng lên: "Ca ca xinh đẹp, ý của huynh là ta có thể ở phủ của huynh ở sao?"
"Ừm”" Cố Thẩm Diệp trả lời có lệ hơn.
"Vậy thật tốt quá!" Công chúa Hoa Duyệt vui vẻ như một chú chim sơn ca, kêu ríu rít không ngừng.
Chờ nàng nói xong, Cố Thẩm Diệp mới day day mi tâm, có chút đau đầu nói: "Ngươi đừng hiểu lâm, ngươi thân là công chúa của một quốc gia, không thể ở lãnh thổ Nam Nguyệt quốc gặp chuyện không may, như vậy sẽ mang đến cho ta những phiền toái không cần thiết."
Công chúa Hoa Duyệt không để ý Cố Thẩm Diệp giải thích, gật đầu giống như gà mổ thóc: "Ta biết rồi!"
"Ca ca xinh đẹp, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Nàng hỏi hắn với ánh mắt đầy mong đợi.
Cố Thẩm Diệp thản nhiên nói: "Các ngươi không phải đều thích mua mấy cái kẹp tóc, quần áo và trang sức sao?”
"Còn có son và phấn hồng nữa!" Cố Thẩm Diệp còn chưa kịp nói xong, công chúa Hoa Duyệt đã cười bổ sung.
"Được rồi, đều đi xem." Cố Thẩm Diệp nói xong, liền thật sự dẫn Hoa Duyệt đi tới khu chợ cao cấp nhất thành Kinh Hồ.
Nơi đầu tiên họ đến thăm chính là cửa tiệm son phấn mà công chúa Hoa Duyệt luôn nhắc tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận