Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 935: Den Khong Dung Luc (2)

Chuong 935: Den Khong Dung Luc (2)Chuong 935: Den Khong Dung Luc (2)
Vừa tiến vào tiểu viện, tất ca người làm đều vô cùng hiểu chuyện lui ra khỏi tiểu viện, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Động tác cực kỳ thuần thục, như thể rất thường xuyên làm loại chuyện này.
Thành chủ Thịnh Nhạc thành đứng trước cửa xoa xoa tay, có chút hưng phấn nói: "Tiểu mỹ nhân, ta đến đây..."
Nói xong hắn ta liền đẩy cửa ra, sau khi bước vào trong phòng liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Một nữ tử thanh tú xuất trân không một chút phấn son giờ phút này trong mắt tràn đầy sợ hãi, co ro dưới chân giường.
"Ngươi... ngươi đừng qua đây...' Nữ tử hai mắt đâm lệ, lắp ba lắp bắp nói.
Trong mắt thành chủ Thịnh Nhạc thành tràn đầy dục vọng, vừa đi về phía nữ tử vừa cởi thắt lưng: "Nếu ta vẫn qua thì như thế nào?"
Sau khi cởi hết y phục của mình, hắn ta nâng cằm nữ tử lên, liếm liếm môi.
"Quả nhiên là cái vưu vật, sau khi đi theo ta nàng sẽ được cơm no rượu say, tại sao lại phải chung tình với cái tên phế vật kia chứ?"
Nói xong hắn ta lại không tự chủ niết cằm nữ tử, bản thân không khỏi nhếch miệng cười. Nữ tử sống chết giấy giụa, nhưng sức lực của nàng ấy có hạn, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Nàng ấy bị thành chủ Thịnh Nhạc thành đẩy ngã trên giường, y phục trên người cũng bị xé rách một cách thô bạo.
Ngay khi thành chủ Thịnh Nhạc thành đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
"Thành chủ... ngài ra ngoài nhanh lên!" Tổng quản thanh âm lo lắng nói.
Bị người ta quấy rầy chuyện tốt, vẻ mặt thành chủ Thịnh Nhạc thành không hề vui vẻ, mất kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì?"
"Ngươi không muốn sống nữa có phải hay không? Dám làm phiền ta vào lúc này."
Tên tổng quản kia nói: "Nữ hoàng bệ hạ đã tới phủ thành chủ, muốn ngày đích thân ra nghênh đón!"
"Cái gì cơ?" Thành chủ Thịnh Nhạc thành ánh mắt kinh hãi.
Ngay sau đó hắn ta liền lật người xuống khỏi giường, nhặt quần áo mặc vào rồi vội vội vàng vàng đi về phía sảnh chính.
Trước khi đi còn phân phó cho mấy bà tử: "Trông chừng nàng ta cho thật tốt, nếu có vấn đề gì ta sẽ hỏi tội các ngươi!"
Mấy bà tử đều sợ hãi nói: "Vâng, thành chủ yên tâm.”
Thành chủ Thịnh Nhạc thành xuất hiện trước mặt Cố An Nhiên với tốc độ nhanh nhất, vẻ mặt nịnh nọt hành lễ.
Cế An Nhiên ngồi ở ghế chủ vị, nhưng lại không cho hắn ta miễn lễ.
Vì vậy thành chủ Thịnh Nhạc thành vẫn phải duy trì tư thế khom lưng.
Cố An Nhiên đánh giá hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, lạnh giọng nói: 'Là do ta đến quá sớm nên thành chủ mới phải vội vàng như vậy sao?"
"Ngay cả xiêm y cũng không mặc cho chỉnh tề nổi sao?"
Thành chủ Thịnh Nhạc thành cúi đầu nói: "Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên giá lâm, thần nhất thời không có chuẩn bị."
Ánh mắt Cố An Nhiên chợt lạnh: "Ý của thành chủ chính là ta tới không đúng lúc, làm phiên đến ngươi sao?"
Thành chủ Thịnh Nhạc thành trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười cười nói: "Sao bệ hạ lại nói vậy chứ.”
"Be hạ, ngài đến Thịnh Nhạc thành vì sao lại không phái người đến thông báo, để thần có thể chuẩn bị trước?"
Cố An Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn thành chủ Thịnh Nhạc thành một cái, cũng không trả lời câu hỏi của thành chủ Thịnh Nhạc thành.
Vẻ mặt của nàng không vui cũng không giận: "Lần này ta đến Thịnh Nhạc thành một chuyến, ngược lại nghe được rất nhiều chuyện."
Trong lòng thành chủ Thịnh Nhạc thành lộp bộp mấy tiếng, sau đó nói: "Be hạ, ngài nghe được điều gì vậy?"
Cố An Nhiên cười như không cười đáp: "Nghe được một số bách tính khen ngợi người thành chủ là ngươi đây."
Thành chủ Thịnh Nhạc thành vốn đang căng thẳng khắp người, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Suy nghĩ cho cuộc sống của bách tính vốn là điều thần nên làm." Hắn ta xã giao có lệ nói mấy câu hình thức.
"Nhưng... ở đây ta có một số thứ, ngươi xem thử xem." Cố An Nhiên đột nhiên đổi chủ đề, vẻ mặt trở nên sắc bén.
Cầm cuốn sổ con trên tay, nàng không trực tiếp đưa cho thành chủ Thịnh Nhạc thành mà là tùy tiện ném xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận