Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 391: Đai Áo Dính Máu (1)

Chương 391: Đai Áo Dính Máu (1)Chương 391: Đai Áo Dính Máu (1)
Đào Ất xua tay nói: "Nói bừa cái gì đấy? Ta thấy ngươi đang thần hồn nát thần tính thôi."
"Mau trở về đi, lão gia chờ gấp!" Hắn thúc giục nói.
Thật ra, khi Đào Giáp nói trong rừng có gì đó bẩn thỉu, trên cánh tay Đào Ất cũng nổi lên một tang da gà.
Sau khi hai người trở lại nơi dựng lều, Đào Vọng Đường có hơi không hài lòng nhìn Đào Giáp: "Sao ngươi đi lâu thế?"
Đào Giáp khiêm tốn giải thích: "Lão gia, không phải nơi này mới mưa sao, rất nhiều cành cây ẩm ướt, cho nên ta đi nhặt củi đi hơi xa một chút, bây giờ ta lập tức nhóm lửa đây."
Thế nhưng chuyện gặp phải thứ kỳ lạ ở trong rừng, hắn một chữ cũng không nói với Đào Vọng Đường.
"Ừ, làm đi." Đào Vọng Đường xua tay, ý bảo Đào Giáp đi làm việc.
Hắn ta nhanh nhẹn đốt lửa lên, Cố An Nhiên đặt một cái nồi lớn lên trên bếp lửa, lại lấy ra một xấp mì ăn liền đã được đóng gói sẵn.
Đại Cường gãi gãi gáy: "An Nhiên cô nương, đây là đồ ăn gì vậy? Ta thấy ở thành Mặc An cũng có bán cái này." "Mì." Cố An Nhiên thản nhiên lên tiếng.
Nàng định tối nay ăn mì ăn liên, sau đó lấy gạo rang lên để tiện về sau ăn dọc đường.
Đại Cường bĩu môi: "Mì có gì ngon, ta vẫn muốn ăn thịt..."
Kết quả là, ánh mắt của hắn ta xoay vài vòng, nhìn về phía Ngân Dạ.
Ngân Dạ dường như biết ý nghĩ trong lòng Đại Cường, nó cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn ta một cái, sau đó xoay người chỉ để lại cho Đại Cường một bóng lưng.
Nhưng Đại Cường vẫn chưa từ bỏ ý định, cười hề hề tới gần Ngân Dạ: "Sói ngoan, chúng ta cùng thương lượng một chút đi, ngươi bắt được nhiều thỏ như vậy, dù sao cũng ăn không hết, hay là chia đôi cho chúng ta nhé?”
"Ngươi cũng biết, bởi vì ngươi mà bây giờ ta đi săn cũng rất khó khăn..."
Ngân Dạ xem thường: Đó là vì bảo vệ ngươi đó, đúng là loại người không biết tốt xấu.
Tuy rằng hành vi này nó cực kỳ ghét bỏ, nhưng Ngân Dạ vẫn móc ra hai con thỏ ném cho Đại Cường.
Ngân Dạ: Đi làm thịt đi, ta đây cũng không phải là đang thỏa hiệp cùng ngươi, ta là đưa cho chủ nhân ăn.
Đại Cường cũng không có nghe hiểu Ngân Dạ nói cái gì, hắn ta chỉ biết là Ngân Dạ chia cho hắn ta hai con thỏ mập nhất.
Lúc này miệng Đại Cường muốn nhếch đến tận lỗ tai: "Sói ngoan, ngươi thật trượng nghĩa, ngươi chỉ bị một điểm là tính tình không tốt lắm."
"Làm nhiều hơn nói, giống như chủ nhân của ngươi vậy!"
Vốn Ngân Dạ đang vì Đại Cường khen nó mà tâm trạng vô cùng tốt vểnh đuôi lên, nhưng nửa câu sau của hắn ta nó không thích nghe.
Ngân Dạ: Ai nói cho ngươi biết chủ nhân ta tính tình không tốt?
Làm sao Đại Cường không thể hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của Ngân Dạ, chỉ có thể từ mặt ngoài nhìn ra Ngân Dạ lại mất hứng.
Cho nên hắn ta nhanh chóng thoát khỏi Ngân Dạ, kêu Đào Ất mang nước tới rửa sạch thịt thỏ.
Toàn bộ quá trình Cố An Nhiên nhìn Đại Cường và Ngân Dạ, nàng không nhịn được bật cười.
Nước trong nồi sôi lên, Cố An Nhiên đổ toàn bộ mì vào trong nồi sắt rồi đổ gia vị mì vào.
Đại Cường đang lột da thỏ ngửi được mùi thơm này, đột nhiên cảm thấy thỏ nướng chẳng thơm chút nào.
Chủ yếu là vì hắn ta chưa từng ngửi được mùi Vị này.
"An Nhiên cô nương, nấu mì có thể có mùi này sao?" Hắn ta không tin nổi lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên." Vừa nói chuyện, Cố An Nhiên vừa đổ thêm nửa gói rau khô vào nồi.
Đào Vọng Đường nhìn gói rau kia nói: “Đây là... rau khô sao? Trực tiếp nấu nước là có thể ăn sao?"
"Lát nữa ngươi có thể thử xem."
Cố An Nhiên đối xử với loại người cả người đều lóe hào quang như Đào Vọng Đường tương đối nghiêm túc.
"Được rồi! Được rồi!" Đào Vọng Đường nóng lòng muốn thử, vẻ mặt hắn đang cực kỳ chờ mong.
Nấu thêm một lúc, mì đã chín, Cố An Nhiên chia mì cho mọi người.
"Ăn hết đi, ăn no rồi nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai sẽ lên đường sớm." Cố An Nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận