Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 496: A Từ Bị Bắt (1)

Chương 496: A Từ Bị Bắt (1)Chương 496: A Từ Bị Bắt (1)
Đáng tiếc lão thái thái ấy lại bị vấp ngã rồi mất mạng trên đường đi, từ đó cậu không còn ai che chở, cuộc sống của cậu cũng ngày càng khó khăn hơn.
A Từ quay đầu liếc nhìn về phía Cố An Nhiên, sau đó liếc nhìn lão thái thái, rồi như đã hạ quyết tâm, chạy về phía lão thái thái.
Cậu ngồi xổm bên cạnh lão thái thái, một tay ôm vai lão thái thái, một tay giữ tay lão thái thái, lo lắng hỏi: "Lão thái thái, bà không sao chứ? Ta đỡ bà dậy."
Bàn tay đang đưa ra của lão thái thái hơi dừng lại, dường như bà ta nghĩ tới điều gì đó, nhìn vẻ mặt chân thành của A Từ, ánh mắt bà ta có chút né tránh.
A Từ chỉ lo lắng lão thái thái tóc trắng có bị thương hay không, hoàn toàn không để ý tới biểu tình của bà ta.
Sau khi đỡ lão thái thái đứng dậy, A Từ như nghĩ tới điều gì đó, cậu lấy ra một túi vải, trong đó có bốn năm cái bánh nhỏ, những cái bánh này đều là do Cố An Nhiên mới mua cho cậu, nhưng giờ chỉ còn lại vài cái thôi.
Cậu gần như không hề suy nghĩ, đưa hết cho lão thái thái, nói: "Lão thái thái, trên người ta chỉ có bấy nhiêu đồ ăn thôi, ta đưa hết cho bà, bà mau về nhà đi, ở đây hoang vu heo lánh, ở lâu sẽ không an toàn."
Sợi dây trong lòng lão thái thái như bị đứt đoạn, bà ta nhìn quanh rồi nói: "Tiểu tử, ngươi nói đúng, ngươi cũng nên về nhà đi, bên ngoài không an toàn đâu. Nhanh lên!"
Cuối câu, giọng lão thái thái vừa gấp gáp vừa nghiêm khắc.
A Từ có chút bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Vâng, ta sẽ quay về ngay."
Nói xong cậu quay người đi về phía đám người Cố An Nhiên.
Một bóng đen từ trong đám cỏ nhảy ra, lập tức di chuyển đến phía sau A Từ, dùng dao đập vào gáy cậu.
Cơ thể A Từ mềm nhũn, ngã xuống.
Nam nhân thản nhiên cõng A Từ lên người rồi nheo mắt nhìn lão thái thái.
"Sao? Vừa rồi ngươi muốn thả tiểu tử này đi sao? Ta thấy ngươi chán sống rồi!"
Nói xong, hắn ta giơ tay phải lên tát mạnh vào mặt lão thái thái một cái.
Lão thái thái sờ khuôn mặt sưng tấy của mình, bà ta cãi lại: "Nó chỉ là một đứa trẻ, không có tiên."
Nam nhân chế nhạo: "Nhưng những người đó đều là người giàu có! Chúng ta ra ngoài làm việc, đúng dịp gặp phải, phải biết quý trọng cơ hội này."
"Mặc dù bọn chúng đông hơn chúng ta nhưng nếu bắt được tên tiểu tử này, bọn chúng ắt phải đuổi theo chúng tai"
"Đến lúc đó, về trại rồi, làm sao bọn chúng có thể chạy thoát được?"
Lão thái thái nhìn A Từ đang bất tỉnh, thở dài một hơi rồi cởi bỏ mái tóc bạc của mình ra.
Hai người cõng A Từ nhanh chóng biến mất vào rừng núi mênh mông nhưng bọn họ vẫn cố tình để lại rất nhiều manh mối.
Chỉ chờ đợi cừu béo tự mình đi tới cửa.
Bên kia, Cố An Nhiên đã chiên xong bánh, nàng luộc thêm vài quả trứng rồi chia cho mọi người.
Nàng hơi lo lắng liếc nhìn về phía A Từ: "Sao A Từ vẫn chưa về..."
Một trong những người hầu của Đào Vọng Đường nói: "Bụng dạ không tốt, phải mất thời gian dài mới giải quyết xong cũng là chuyện bình thường."
Đại Cường cau mày nói: "Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Để ta đi xem."
Nói xong, hắn ta cầm rìu đi về hướng A Từ.
Đi được một lúc, hắn ta bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thối, vội vàng dùng tay áo che miệng và mũi lại. Hắn ta chán ghét nói: "Tên tiểu tử thúi A Từ này, đệ đã ăn gì vậy? Mùi hôi quá, sáng giờ ta còn chưa ăn được gì."
"Tiểu tử thúi, đệ ở đâu? Thúi quá đi mất, sao ta không thấy đệ, đừng có mà bị mùi thúi của mình hun cho bất tỉnh đấy nhá?"
Thế nhưng, khi hắn ta bước lên phía trước một bước nhỏ, hắn ta mới nhận ra xúc cảm chỗ chân mình tiếp xúc không ổn lắm.
Nó mềm, giống như bước vào bùn...
Toàn thân hắn ta cứng đờ, sau đó hắn ta nhìn xuống chân mình, quả nhiên trên mũi giày có vài vết ố vàng không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận