Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 251: Ngươi Đang Dua Giỡn Với Chó Sói À? (1)

Chương 251: Ngươi Đang Dua Giỡn Với Chó Sói À? (1)Chương 251: Ngươi Đang Dua Giỡn Với Chó Sói À? (1)
Suy nghĩ một hồi, Đại Cường tự lẩm bẩm: "Ừ, có thể con chó sói này tương đối không bình thường, không thích ăn thịt, chỉ thích uống nước."
Hắn ta vẫn ngồi chồm hổm dưới đất, chỉ có điều chậm rãi bò tới trước mặt Ngân Dạ.
Ngân Dạ liếc hắn ta một cái, không muốn để ý đến Đại Cường, đành phải tiếp tục nhắm mắt giả VỜ ngủ.
"Ta biết một chỗ, nơi đó có rất nhiều nước, vừa mát vừa ngọt, ngươi có thể uống thỏa thích!" Đột nhiên Đại Cường thần thần bí bí nói với Ngân Dạ.
Gương mặt cao ngạo lạnh lùng của Ngân Dạ đang giả vờ ngủ, đột nhiên cặp mắt sói sắc bén mở ra, ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn Đại Cường.
Không sai, quả thật là chủ nhân cho nó nước ngọt, hơn nữa có lúc chủ nhân cũng sẽ cho cái người ngu ngốc trước mắt này một ít nước, không chừng thật sự hắn ta đã lén giấu rất nhiều nước!
Giờ khắc này, Ngân Dạ vứt vẻ cao quý mà một lang vương nên có sang một bên, lật người từ dưới đất bò dậy.
Nó cắn ống quần Đại Cường, tỏ ý Đại Cường mau dẫn nó đến dòng suối có rất nhiều nước ngọt kia. Lúc này Đại Cường lại đột nhiên thông minh, nhanh chóng dẫn Ngân Dạ đi về phía hồ nước.
Cái hồ kia có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Kính Hồ...
Đến gần Kính Hồ, Đại Cường chỉ vào mặt hồ gợn sóng, lóe lên các hạt ánh sáng li ti nói: "Sao, chính là chỗ này, đẹp chứ?"
"Quan trọng là, đây là cả một hồ nước, ngươi ngâm mình vào trong đó uống cũng được."
Ngân Dạ: ???? Thì ra ngươi đang ở chỗ này trêu đùa với sói? Nước này là nước mà ta muốn uống sao?
Sau đó, nó nhe răng, hết sức không thân thiện nhìn về phía Đại Cường.
Nó sẽ không cắn con người ngu xuẩn này, nhưng mà phải dạy dỗ hắn ta một chút, nếu không lần sau hắn ta sẽ còn tiếp tục đùa giỡn với sói.
Đại Cường thấy động tác của Ngân Dạ, lập tức đưa hai tay ra trấn an nói: "Này. .. Lang ca, sao ta lại có cảm giác hình như ngươi không được vui vẻ lắm! Ách, nước này không hợp khẩu vị của ngươi sao?"
Ngân Dạ vô cùng khinh bỉ nhìn về phía Đại Cường, móng vuốt sắc bén nặng na nen xuống mặt đất.
"Vậy chúng ta có thể đổi chỗ khác mà, đừng động miệng lại động móng như vậy! Có thể thân thiện một chút không?”
Ngân Dạ lười biếng nhìn Đại Cường một cái: Không thal
Sau đó, phóng đến bên cạnh Đại Cường. . .
Ai nha! Nương al Cứu mạng!"
Đại Cường kêu gào đến khàn cả giọng, sau đó nhanh chóng chạy về hướng doanh trại!
Ngân Dạ có tốc độ dị năng hỗ trợ, cho nên không vội đuổi theo Đại Cường, mà là để cho hắn ta chạy một lúc lâu, mới chậm rãi đuổi theo sau lưng Đại Cường.
Nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn giữ vững một khoảng cách rất là an toàn với Đại Cường.
Nếu như dọa người, thì chỉ cần dọa một chút là được, cách quá gần sẽ khiến cho người ta sợ hãi, rất không ổn.
Đại Cường chạy thục mạng, đầu lưỡi thè ra ngoài, há miệng thật to thở hổn hển.
Thật sự là hắn ta chạy hết nổi rồi, khom người hai tay chống lên đầu gối.
Ngân Dạ thấy Đại Cường không còn chạy nổi nữa, trên mặt vẫn giữ khí thế hung hăng như cũ, tuy nhiên lại thả chậm tốc độ không ít, hơn nữa nó đã bắt đầu lười nhác, không khác chạy tại chỗ là bao.
Đại Cường vốn đã chờ bị sói cắn, xoay người nhìn lại liền phát hiện Ngân Dạ không có theo tới, tựa như lại thấy được hy vọng.
Hắn ta ngu ngơ tự lẩm bẩm: "Ha ha ha ha, thì ra ngươi cũng biết mệt mỏi!"
Sau đó hít một hơi, tiếp tục chạy về doanh trại!
Sau khi Ngân Dạ để cho hắn ta chạy một đoạn rất xa, mới không còn dậm chân tại chỗ, mà ung dung thong thả đuổi theo người phía trước.
Tóm lại, một người một sói cứ như vậy một trước một sau chạy hết khoảng mấy dặm, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy doanh trại ở phía trước.
Lúc này, trên cái đầu tròn lông lốc của Đại Cường đều là mồ hôi mẹ mồ hôi con, khối thịt sau ót cũng run lên một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận