Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 963: Dẫn Muội Đi Bắt Mặt Trời | (2)

Chương 963: Dẫn Muội Đi Bắt Mặt Trời | (2)Chương 963: Dẫn Muội Đi Bắt Mặt Trời | (2)
Cố Thẩm Diệp đang ở trong cung, đương nhiên nhất cử nhất động đều lọt vào tâm mắt Quốc Chủ Vô Ngân Quốc.
Lúc Quốc Chủ biết Cố Thẩm Diệp phái người đi đặt mua đồ, cả mặt tràn ngập vẻ vui mừng nói: " Tiểu tử này ngược lại hành động thật nhanh!"
" Khác với đa số người Nam Nguyệt ẻo ẻo lả lả khác, ngược lại càng giống người Vô Ngân Quốc ta hơn."
"Phải phải phải." Cận vệ kia liên tục vâng dạ vuốt đuôi ngựa.
Đến chiều tối, tuỳ tùng của Cố Thẩm Diệp đến cung điện của Công chúa Hoa Duyệt.
Hắn ta thần sắc cung kính nói: "Diện kiến Công chúa."
Công chúa Hoa Duyệt cười ngọt ngào nói: "Miễn lễ, sao hôm nay ngươi lại đến chỗ ta thế."
"Chủ tử bọn ta phái ti chức tới mời người tới một nơi." Hắn ta cung kính đáp.
Công chúa Hoa Duyệt dường như có chút không dám tin chỉ vào mình nói: "Ta sao? Đi đâu? Ngươi có thể dẫn đường không?"
"Dĩ nhiên rồi" Thị vệ đứng thẳng người, đi trước dẫn đường cho Công chúa Hoa Duyệt. Mà Công chúa Hoa Duyệt cũng không giống với ngày thường, trên đường đi có chút thấp thỏm, yên tĩnh không nói một câu nào.
Nàng ấy đi theo thị vệ của Cố Thẩm Diệp, trước tiên là ra khỏi cung, sau đó lại ra khỏi thành, đến ven biển.
Lúc này, ánh chiều tà ngả về đằng tây, mặt trời lặn trên biển chính là cảnh đẹp đẽ nhất.
Chỉ là, mặt trời đỏ rực dường như vẫn luôn cách xa con người, khiến cho người ta không thể tới gần.
"Thật đáng tiếc..." Công chúa Hoa Duyệt không nhịn được thốt lên.
Trong lúc đang cảm thán, Cố Thẩm Duyệt bống nhiên xuất hiện trên biển, cao giọng gọi: " Tiểu Duyệt Nhi, mau tới đây."
Công chúa Hoa Duyệt nhìn thấy Cố Thẩm Diệp, vẻ kiêu kì nên có của một công chúa cũng liền quẳng sang một bên.
Nàng ấy nhấc chiếc váy màu xanh ngọc bích của mình lên, chạy đến bên người Cố Thẩm Diệp.
Tới gần rồi mới phát hiện, Cố Thẩm Diệp không phải đứng không trên mặt biển...
Lúc này trên mặt biển, vô số đoá hoa sen bằng băng kéo dài theo hướng ánh chiều tà, hơn nữa những đoá hoa sen bằng băng này trong suốt lung linh, dưới ánh chiều tà, hơi lấp lánh ánh đỏ, giống như từng đoá hoa lửa. Công chúa Hoa Duyệt bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, không nhịn được bưng miệng nhỏ cảm khái: " Trời ơi ... thật đẹp quá."
"Mỹ nhân ca ca, sao huynh làm được thế?"
Cố Thẩm Diệp cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Nói xong, vươn tay ra với Công chúa Hoa Duyệt: "Mau lên đây, ta dẫn muội đi bắt mặt trời lặn."
"Trước kia muội ở Nam Nguyệt không phải từng nói với ta, mỗi lần muội tới ven biển đều muốn bắt lấy mặt trời, nhưng lần nào cũng không bắt được sao?"
"Lần này, chúng ta lại thử xem!"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Công chúa Hoa Duyệt tràn ngập cảm động, đặt tay mình vào tay Cố Thẩm Diệp, cùng bước lên từng đoá liên băng đỏ như lửa.
Hoa văn trên những bông hoa sen băng này dường như rất thích hợp để người bước lên, giãm lên mặt hoa cũng sẽ không có cảm giác trơn trượt.
Công chúa Hoa Duyệt cùng Cố Thẩm Duyệt nắm tay nhau, cùng giam lên băng liên như lửa, dưới ánh chiều tà, chạy về hướng mặt trời lặn.
Mắt thấy, cách mặt trời càng lúc càng gần, Công chúa Hoa Duyệt và Cố Thẩm Diệp được ánh dương bao phủ quanh thân. Người được chiếu roi bởi ánh chiều tà cũng ôn hoà hơn không ít, bọn họ vui đùa dưới ánh dương, nở nụ cười xán lạn.
Đến tận cùng của băng liên, mặt trời kia dường như đang ở ngay trước mắt.
Công chúa Hoa Duyệt tràn ngập hạnh phúc đưa tay ra nói: " Mỹ nhân ca ca, cảm ơn huynh, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng ta cũng được đuổi tới mặt trời một lần."
Cố Thẩm Diệp giang tay ôm lấy Công chúa Thẩm Duyệt vào lòng: "Tiểu Duyệt Nhi, sau này những ngày như vậy vẫn còn rất nhiều!"
Nói xong, một tay lấy ra một chiếc hộp gấm, trong hộp gấm là một bộ trang sức bằng đá ngọc bích màu xanh nhạt.
"Cái này tặng cho muội, đây là trang sức gia truyền của nhà ta." Cố Thẩm Diệp dịu dàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận