Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 616: Nguoi Cung Tu Tin Giống Như Phu Nhân Ngươi (1)

Chuong 616: Nguoi Cung Tu Tin Giống Như Phu Nhân Ngươi (1)Chuong 616: Nguoi Cung Tu Tin Giống Như Phu Nhân Ngươi (1)
Còn người trong lòng ông ta cũng nằm đó khóe miệng rỉ máu, nằm trên mặt đất không còn thở nữa.
Trong mắt Lý Anh sắp nổ tung vì tức giận, hung hăng nhìn Cố An Nhiên nói: "Tiện nhân này, hôm nay nhất định phải cho ngươi vạn tiễn xuyên tâm mà chất."
Khi ông ta nói lời này, các cung thủ phía sau đã vào vị trí, tất cả đều giương cung, chĩa mũi tên vào Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên không nhanh không chậm lấy ra cây riu mào phượng của mình, cười nói: "Ngươi cũng giống phu nhân ngươi, đều rất tự tin!"
Lý Anh cười giận dữ trước giọng điệu cuồng vọng của Cố An Nhiên: "Ngươi cho rằng, trước sự tấn công của những cung thủ này, ngươi có thể toàn mạng trở ra sao?"
"Nằm mơ!" Lý Anh cao giọng hét lên một tiếng.
Sau đó, ông ta nói với cung thủ phía sau: "Bắn tên! Đừng để nàng ta có cơ hội trốn thoát, nếu không các ngươi đều khỏi cần đầu nữa."
Cố An Nhiên không hề hoảng hốt khi nhìn thấy hàng trăm mũi tên từ bốn phương tám hướng bay về phía mình, hai tay nàng cầm cây rìu đầu phượng chặn hết những mũi tên lao tới gần mình, bước chân cực kỳ nhanh, hình dáng di chuyển quỷ dị.
Những mũi tên đó bay về phía Cố An Nhiên như một cơn mưa dày đặc, nhưng không có mũi tên nào đụng được vào người nàng.
Hơn nữa, nàng còn đi về phía Lý Anh, cũng không hề có ý định chạy trốn.
Lý Anh chỉ nhìn thấy một bóng đen càng lúc càng tới gần mình, có chút bối rối nói: "Nàng ta điên phải không? Đây là muốn làm gì?"
Vừa dứt lời, Cố An Nhiên đã như một bóng ma xuất hiện sau lưng Lý Anh, dùng sống rìu đầu phượng đánh vào xương tay và xương đùi của ông ta.
Đương nhiên nàng có thể dùng rìu giết Lý Anh, nhưng nàng biết giữa A Ly và thành chủ thành Nghiệp này đang có khúc mắc.
Mà lần này nàng trở lại Tuyên Thành, không nhìn thấy A Ly đâu, chắc chắn là đang làm gì đó.
Lý Anh đau đớn, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Cố An Nhiên đã bay đi như một bóng ma.
Lần này, nàng trèo lên tường vây phủ đệ của Lý Anh, dùng cây riu mào phượng của mình chặn những mũi tên bắn tới.
"Bản lĩnh của các ngươi chỉ có như vậy, lại dám lớn tiếng muốn ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết sao?" Cố An Nhiên dùng cây no trên tay, nhắm ngay phía bên phải ngực Lý Anh.
Một tiếng "vù" một tiếng, mũi tên bay ra, đâm thẳng vào ngực Lý Anh.
"Hôm nay ta tha mạng cho ngươi một mạng, bởi vì có người có chuyện muốn giải quyết với ngươi. Nếu không, hôm nay người bị vạn tiễn xuyên tâm, chính là ngươi."
Sau đó, bóng dáng Cố An Nhiên lóe lên, biến mất trên bức tường phủ Lý Anh.
Vì bị trúng một mũi tên, Lý Anh phun ra một ngụm máu lớn, nhưng vẫn ra lệnh cho binh lính của mình: "Bắt nữ nhân đó lại cho ta, ta phải băm vam nàng ta thành ngàn mảnh!"
Quản gia vội vàng nói: "Mau đi mời phủ y tới đây xem cho tổng quản đại nhân!"
Ngay lập tức, mấy gã sai vặt vội chạy đi mới mấy phủ y ngày thường vẫn đóng cửa không ra ngoài.
Một số binh lính mà Lý Anh mang về ở lại trong phủ để bảo vệ ông ta, còn phần lớn ra ngoài truy đuổi Cố An Nhiên.
Tuy nhiên, vừa ra ngoài, bọn họ đã phát hiện Cố An Nhiên dường như đã biến mất không còn chút dấu vết.
Sau khi ra khỏi tường vây, thậm chí không còn một dấu chân nào, điều này thực sự kỳ lạ. Lúc này Cố An Nhiên đã tiến vào không gian của mình, sau khi sắp xếp đồ vàng bạc châu báu ngay ngắn trong kho, nang trở về biệt thự trong không gian.
Sau khi đặt đồng hồ báo thức, nàng nằm xuống cái giường êm ái, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Lý Anh lúc này đang nằm trên giường, đã rút mũi tên từ ngực ra, đang băng bó vết thương.
Anh ta nhìn quản gia với vẻ mặt u ám nói: "Người phụ nữ điên đó xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta từ đâu đến?"
Quản gia lau mồ hôi trên trán, nói: "Cái này... Ta không biết, chỉ biết là phu nhân chọc tức nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận