Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 678: Danh Vao Phu Cong Chúa (2)

Chuong 678: Danh Vao Phu Cong Chúa (2)Chuong 678: Danh Vao Phu Cong Chúa (2)
Những thị vệ kia tức giận: "Nếu các ngươi đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt thì đừng trách chúng ta nặng tay."
Thị vệ nói xong, giơ trường thương trong tay lao về phía trước, nhưng Cố An Nhiên đã dùng Phi Hổ Trảo lướt qua bên người của bọn họ, rìu đầu phượng chém xuống, toàn bộ trường thương trong tay những người đó đều bị rìu chặt đứt.
Nhị Cường cũng cầm cây chùy đồng của mình vung về phía đám thị vệ đó, chỉ là không làm tổn thương chỗ yếu hại của bọn họ.
Tuy nhiên, đập gay tay chân thì không thể thiếu được.
Du Nương thì lại dùng đòn kết liễu phía sau lưng Nhị Cường và Cố An Nhiên, khiến những người còn có chút khả năng hành động hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
Mấy chục thị vệ canh cổng đã bị ba người giải quyết hết chỉ trong chưa đầy một nén nhang.
Cố An Nhiên đá tung cánh cửa đang đóng chặt của phủ công chúa rồi cùng Nhị Cường và Du Nương đi vào.
Bọn họ cũng không hề trốn tránh, quang minh chính đại đi vào nội viện, thỉnh thoảng bắt được gã sai vặt hoặc nha hoàn, hỏi đường đi tới nhà kho của phủ công chúa, đụng phải thị vệ tuần tra cũng không sợ, trực tiếp phế bỏ là được.
Khi quản lý biết đám người Cố An Nhiên đánh tới nơi, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng mình
Hắn sốt ruột phủi tay hỏi: "Cho người đi cửa sau ra ngoài chưa? Phải nhanh vào trong cung báo tin!"
"Quản gia yên tâm, đã sắp xếp người ra ngoài rồi."
"Chỉ là Cố An Nhiên đó đã mang theo hai người đánh tới, chúng ta bây giờ nên làm sao bây giờ?" Một gã sai vặt hỏi.
Quản gia tỏ vẻ cay đắng: "Ta gặp phải một người không cần mạng, lại dám đánh tới phủ công chúa!"
Gã sai vặt thở dài một hơi: “Chính là không cần mạng mới thật đáng sợ. Tất cả thị vệ trong phủ chúng ta lúc này đều không thể động đậy được. Thậm chí, nàng ta còn bắt được một tên sai vặt, đe dọa hắn ta nói vị trí nhà kho của phủ công chúa.”
Quản gia chỉ cảm thấy đầu mình ong ong: "Nàng... nàng ta muốn tìm nhà kho làm gì?"
Gã sai vặt trả lời: "Nàng ta nói... chúng ta đã đập vỡ rất nhiều đồ của nàng ấy như vậy, phủ công chúa phải bồi thường."
Quản gia chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi, suýt nữa thì ngất xỉu.
Phải biết, bởi vì gân đây Lưu Chiêu Nghi được sủng ái nên quy cách của phủ công chúa này đều được sắp xếp theo dạng phủ đệ của đích công chúa.
Bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, quan trong là còn có hơn mười vạn lượng bạc.
Đây là số tiền nước Đại Tuyên cấp cho hoàng tử và công chúa khai phủ.
Nếu nhà kho bị người tên Cố An Nhiên cướp hết, đến lúc đó cho dù là Lưu Chiêu Nghị hay công chúa Trữ Nhạc đều sẽ không để hắn ta sống sót.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm: "Tất cả mọi người đi theo ta, thê sống chết bảo vệ nhà kho."
Gã sai vặt lùi lại một chút, nói: "Cố An Nhiên kia cũng không có lòng nhân từ gì, nếu chúng ta đi, sẽ chết thật đấy."
"Đây không phải là chuyện đáng để liều mạng."
Quản gia khom lưng, dường như đã già đi rất nhiều, nói: "Cố gắng cẩn thận một chút, có lẽ còn có thể sống sót."
"Nhưng nếu chúng ta không đi bảo vệ nhà kho, công chúa truy cứu tới, không ai trong chúng ta bảo toàn được tính mạng."
Cố An Nhiên, Nhị Cường, Du Nương đi đến cửa kho đã thấy một đám người chen lấn nhau.
Quản gia tỏ vẻ bi tráng nói: 'Muốn chuyển đồ trong kho thì phải bước qua chúng ta."
Nhị Cường ngoáy ngoáy tai nói: “Chưa từng thấy người nào đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. An Nhiên cô nương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
"Đương nhiên là thành toàn cho bọn họ." Đôi môi đỏ mọng của Cố An Nhiên hiện lên một nụ cười giễu cợt.
"Được!" Nhị Cường đáp.
Cây chùy đồng trong tay vung mạnh về phía đám người trước mặt, đám sai vặt đứng không vững, đều bị chuỳ đồng đánh lên chân ngã sấp trên mặt đất.
Cố An Nhiên chỉ vào cửa kho nói: "Được rồi, giãm lên người bọn họ đi vào trong nhà kho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận