Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 716: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (1)

Chương 716: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (1)Chương 716: Đánh Một Cái Có Thể Khóc Rất Lâu Nhỉ (1)
"Cũng tốt, mấy ngày nay ta bận đến quay cuồng hết cả lên." Cố An Nhiên cười bất đắc dĩ.
Nàng thật sự không biết rằng hóa ra làm thành chủ còn phải xử lý nhiêu chuyện vặt vãnh như vậy.
Lúc nói chuyện, Du Nương lấy ra một tấm thiếp mời: "Cái này là Đại Cường ca nhờ ta mang về đây, huynh ấy chuẩn bị làm tiệc thôi nôi cho hai đứa nhỏ, muốn mời chủ tử tới tham dự."
"Ừ" Cố An Nhiên nhận lấy thiếp mời, cất vào ngăn kéo.
Nàng tò mò hỏi: "Đại Cường bảo rằng hắn muốn đặt tên cho hai đứa con trai cẩn thận, vậy chúng tên gì thế?"
Hỏi tới chuyện này Du Nương không nhịn được mà che miệng nở nụ cười.
"Cuối cùng Đại Cường đã đặt tên gì cho đứa nhỏ?" Cố An Nhiên nghiêng nhẹ đầu, nhìn Du Nương đang cười.
Không phải lại đặt những cái tên như Cẩu Đản, Đại Chuỳ nữa chứ?
Du Nương miễn cưỡng để bản thân giữ lại vẻ bình tĩnh, ráng nhịn cười, nói: "Hiện giờ vẫn chưa quyết định được, hai người Đại Cường ca và Mạt Nương bây giờ đang tranh luận về tên của đứa nhỏ đó."
Cố An Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Chẳng trách sao trên thiệp mời này tại sao lại không viết tên."
Mà lúc này ở nhà của Đại Cường, hắn ta đang bưng canh gà, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt, đang bón canh cho Mạt Nương uống.
"Mạt Nương, ta cảm thấy tên của các con, con gái thì kêu Bảo Châu, con trai kêu Nguyên Bảo không phải rất tốt sao?"
"Tại sao nàng lại không đồng ý chứ?" Đại Cường nghĩ hoài không ra câu trả lời.
Mạt Nương hừ nhẹ một tiếng, không uống canh gà trên tay Đại Cường nữa: "Bảo Châu và Nguyên Bảo, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy rất tâm thường."
"Người không biết, còn tưởng chúng ta thèm tiên đến điên rồi đó!"
"Theo ta thì vẫn nên để con gái tên Trường Lạc, con trai kêu Trường An, chàng cảm thấy thế nào?”
"Ta hi vọng con trai và con gái ta, cả đời này bình an vui vẻ."
Đại Cường bĩu môi, có chút không vui, nói: "Cả đời này của chúng chỉ cần ở trong thành Kính Hồ thì đương nhiên sẽ bình an vui vẻ rồi." "Cho nên, có phải chúng ta nên đổi một cái tên càng vui vẻ hơn không?”
"Không có cửa đâu!" Bên phía Mạt Nương, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng thêm nữa.
Mặc dù Đại Cường có chút thất vọng, nhưng vẫn như cũ nghiêm túc mà bón bát canh gà cho Mạt Nương uống.
"Được rồi, vậy thì nghe lời nàng, con gái kêu Trường Lạc, con trai kêu Trường An."
"Uống xong canh rồi, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, vừa hay con còn đang ngủ, ta đi rửa một vài trái cây mang vào cho nàng."
Mạt Nương gật đầu nhẹ: 'Dạ, chàng đi đi."
Đại Cường cho hết đống đũa Mạt Nương từng dùng vào khay, lúc đi ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bởi vì Mạt Nương đã quá mệt mỏi nên chẳng bao lâu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Có điều, Mạt Nương vừa ngủ thì cửa đã cót két mở ra.
Một chiếc chân nhỏ béo trắng, sau khi cố gắng bước qua bậc cửa thì quay người lại.
Cậu bé là đứa con của Mạt Nương và người phu quân trước để lại, Tiểu Mễ.
Bởi vì cơ thể Mat Nương không khoẻ, lại vừa sinh thêm hai đệ đệ muội muội nên dạo gần đây Tiểu Mễ đều sống cùng với Hà lão thái thái.
Hà lão thái thái chăm sóc Tiểu Mễ rất kỹ càng, nhưng đứa trẻ nhỏ như vậy, cuối cùng vẫn rất dính nương.
Nhưng mà, mỗi lần cậu bé tiến vào thăm nương, thì nương đều đang mỗi tay một đứa, bế đệ đệ và muội muội của cậu bé.
Trong lòng cậu bé cảm thấy rất tủi thân, còn lén khóc vài lần.
Hơn nữa, còn có người nói với cậu bé rằng nương của cậu bé vì sinh đệ đệ và muội muội mà xém chút mất cả mạng.
Cậu bé biết mất mạng nghĩa là gì, nghĩa là giống như cha của cậu bé vậy, mãi mãi rời xa cậu bé, không thể gặp lại nữa.
Cho nên, từ trong lòng cậu bé đã không thích đệ đệ và muội muội, tính đến để đánh chúng một trận, trút giận cho nương.
Sau khi cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé đã hoàn toàn trở người qua bậc cửa, cố gắng để đứng vững, cậu bé phát hiện nương đã ngủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận