Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 350: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (2)

Chương 350: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (2)Chương 350: Có Chuyện Thì Từ Từ Nói. (2)
Ngân Dạ nhìn thấy không chỉ có một nắm lông óng ả của mình bị gã đầu trọc ngu ngốc này giật ra, mà còn bị vò thành một búi lớn, quan trọng nhất là tay gã đầu trọc ngốc nghếch có lẽ còn rất bẩn, bộ lông trắng như tuyết của nó đều biến thành màu xám.
Nó cảm thấy mình đã bị gã đầu trọc này chà đạp...
Bởi vì đã hứa sẽ không tức giận, cho nên Ngân Dạ đưa ánh mắt ai oán liếc nhìn Đại Cường, sau đó quay sang một bên, chĩa cái mông vào mặt Đại Cường.
Nó tạm thời không muốn nói chuyện với tên đầu trọc này.
Đại Cường cũng không dỗ dành Ngân Dạ mà chỉ chơi đùa sau lưng nó, hắn ta nhét một nắm lông của Ngân Dạ vào một ống đồng nhỏ chạm khắc hình hoa, luồn một sợi dây màu đỏ qua đó rồi đeo lên cổ mình.
Cái ống đồng nhỏ này là khi mới vào trấn, hắn ta thấy cảm thấy đẹp mắt nên mua mấy cái.
Sau khi đeo lên, Đại Cường đến gần Ngân Dạ như hiến báu vật chỉ vào ống đồng nhỏ trên ngực mình.
“Hắc hắc hắc hắc, Lang ca, ngươi nhìn này, không lãng phí chút nào cả. Ta đã làm nó thành một cái vòng cổ."
Ngân Dạ hơi ngẩng đầu lên, tỏ ra kiêu ngạo: Cái này còn tạm được.
Nhưng rõ ràng thái độ của nó đối với Đại Cường nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thấy Ngân Dạ không còn tức giận nữa, Đại Cường lấy túi nước từ bên hông ra, nói: 'Lang ca, ngươi uống chút nước đi, chạy lâu như vậy, ngươi có mệt không?" Nói xong, hắn ta đổ một ít nước vào một hố nhỏ bên cạnh tảng đá.
Ngân Dạ luôn chạy với tốc độ dị năng, tiêu hao rất nhiều sức, nước trong túi nước của Đại Cường là được Cố An Nhiên đổ đầy, đúng lúc có thể giúp Ngân Dạ khôi phục một chút dị năng, có thể chạy đến thành Mặc An chỉ trong một bước.
Nó uống hết sạch nước rồi uể oải nằm rạp xuống đất nghỉ ngơi một chút.
Nó cần phải nghỉ ngơi một lúc, mới có thể chạy xa hơn và nhanh hơn.
Sau khi Đại Cường uống một ít nước, cảm thấy tinh lực mình đồi dào hơn rất nhiều.
Nhưng cái đầu trọc lốc bị thổi lạnh, lúc này lại có cảm giác hơi đau nhức.
Hắn ta đảo mắt vài lần, nghĩ ra một ý tưởng.
Hai bàn tay có chút thô ráp xoa lên cái đầu trọc lốc, sau đó cố gắng xoa bóp từ trước ra sau, từ trái sang phải.
Xoa bóp một lúc, rốt cục đầu cũng không còn lạnh nữa, đầu trọc lốc dân chuyển sang màu đỏ.
Ngân Dạ nhìn hành động của Đại Cường, có chút trợn mắt há mồm.
Móng vuốt của sói giống như người, hơi ôm trán, dường như có chút bất lực lại có chút suy SỤP.
Sau khi Ngân Dạ đã nghỉ ngơi thoải mái, Đại Cường lại nằm trên lưng Ngân Dạ.
Lần này, hắn ta không dám liều mạng túm lấy lông trên người Ngân Dạ nữa, mà đổi qua ôm cổ Ngân Dạ.
Sau đó hắn ta cúi thấp đầu, cố gắng ngăn gió thổi vào cái đầu trọc lóc không có tóc che chắn.
Thế nhưng Ngân Dạ vừa tăng tốc độ đã phát hiện mình bị đầu trọc bóp cổ, đành phải vội vàng dừng lại.
Đại Cường có chút xấu hổ, lại nơm nớp lo sợ rút tay lại, lén nắm lấy bộ lông trắng như tuyết của Ngân Dạ.
Thành thật mà nói, lúc này trong lòng hắn ta đang rất hoảng loạn.
Bởi vì tất cả những chuyện trước đây không dám làm với Ngân Dạ, hôm nay hắn ta đều đã làm hết.
Điều bất ngờ nhất là hôm nay Lang ca cực kỳ tốt tính, thế mà lại không xử lý hắn ta.
Sau khi cả hai điều chỉnh lại tư thế, lại chạy hết tốc lực gần một ngày.
Rốt cục khi trời tối đã đến cổng thành Mặc An.
Lúc này, thành Mặc An đã đóng cổng thành, tất cả khi trời tối đêu đứng sừng sững trên tường thành.
Sau khi Đại Cường bình tĩnh lại, hắn ta lớn tiếng nói: "Các vị đại ca, xin rủ lòng thương cho ta vào, ta có chuyện cần tìm thành chủ của các ngươi."
Hiện tại hầu như tất cả binh lính trong thành Mặc An đều biết Cố An Nhiên, nhưng lại không nhiều người biết Đại Cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận