Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 902: Tương Đối Có Lệ (2)

Chương 902: Tương Đối Có Lệ (2)Chương 902: Tương Đối Có Lệ (2)
Người chủ tiệm nhìn thấy cô nương do Nhiếp chính vương đưa đến, lập tức ra lệnh sắp xếp lại cửa tiệm.
Tất cả phấn hồng và son bán chạy nhất đều được đặt trước mặt công chúa Hoa Duyệt để cho nàng ấy lựa chọn.
Bởi vì những thứ phấn son này mùi quá nồng, Cố Thẩm Diệp không giấu được vẻ chán ghét trong mắt, lặng lẽ lùi lại vài bước.
"Hắt xì!" Có lẽ là bởi vì mùi son quá nồng nac nên Hoa Duyệt không nhịn được mà hắt hơi.
Nàng ấy có chút chán ghét, che mũi ngọc của mình hỏi: "Cái này nồng quá, ta không thích, cửa hàng không có loại nào mà chỉ có mùi thơm thoang thoảng à?”
"Giống như là Lãnh Mai Hương ấy?" Công chúa Hoa Duyệt hỏi.
Chưởng quầy giật mình, cố gắng nhớ lại rồi hưng phấn nói: "Cô nương, Lãnh Mai Hương đúng là thật sự có hương thơm rất nhẹ, nên trước không có nhiều người thích dùng, nhưng hạ nhân đếm trong cửa hàng quả thật còn có bốn năm hộp, chẳng qua muốn tìm ra sẽ cần một chút thời gian."
"Cô nương và Nhiếp chính vương xin đợi một lát." Hắn ta nói với nụ cười nịnh nọt. Công chúa Hoa Duyệt hào phóng vẫy tay với hắn ta, nói: "Không có việc gì, ngươi đi tìm đi."
Cố Thẩm Diệp có chút hứng thú nhìn Hoa Duyệt, hắn ta không ngờ rằng dù nhìn nàng còn nhỏ tuổi nhưng lại có hiểu biết và khiếu thẩm mỹ khá tốt.
Lục ngạc Lãnh Mai Hương chính là loại nhang mà Cố Thẩm Diệp hiện tại thường hay đốt trong thư phòng.
Ước chừng đợi khoảng một khắc, chủ tiệm đích thân mang hết Lãnh Mai Hương có trong cửa hàng ra ngoài.
Công chúa Hoa Duyệt ngửi thấy hương thơm, trên mặt lộ ra vẻ say mê, sau đó xua tay nói: "Ta muốn tất cả chỗ này, đều đưa đến Nhiếp chính vương phủ đi."
Nói xong, nàng ấy nhìn về phía thị nữ của mình và ra hiệu cho nàng ta trả tiền.
Khi thị nữ lấy tiền ra từ trong túi, Cố Thẩm Diệp nói: "Đi tìm phòng thu chỉ của vương phủ tính tiền."
Ông chủ rất khôn ngoan, không nhận lấy số tiền mà thị nữ định trả cho mình, mà là gật cúi đầu khom lưng nói: "Điện hạ, thảo dân đã biết."
Một thương nhân luôn lấy việc kiếm tiền làm trọng, biết công chúa Hoa Duyệt không thích son phấn quá nhiều mùi, liền đề nghị: "Cửa tiệm của chúng ta cũng có U Lan Hương và Đạm Hà Hương, liệu cô nương có muốn xem thử không?”
"Không cần." Công chúa Hoa Duyệt từ chối, bởi vì nàng ấy không muốn tiêu quá nhiều tiền của Cố Thẩm Diệp.
"Thử xem xem." Cố Thẩm Diệp ngược lại bảo chủ tiệm đi lấy chúng.
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của Hoa Duyệt, Cố Thẩm Diệp nhỏ giọng giải thích: "Ngươi đã một đường xa xôi tới đây, ta đương nhiên phải cố gắng hết sức để làm tròn nghĩa vụ của người tiếp đón."
"Thích cái gì thì cứ nói, tiền bạc không phải là vấn đề ngươi cần suy nghĩ."
Chủ tiệm thấy vậy liền vô cùng lưu loát sai người mang son phấn có hương sen và hoa lan nhẹ đến.
Công chúa Hoa Duyệt nghe xong cũng rất thích, mặc dù nàng ấy không thích chúng bằng Lãnh Mai Hương.
"Mùi hương cũng không tệ lắm."
Cố Thẩm Diệp xua tay nói: "Dau đưa chúng về vương phủ."
Khi họ đến một cửa tiệm bán đồ trang sức, người chủ tiệm cũng nhìn thấy đó là một nữ nhân được Nhiếp chính vương đích thân mang đến, ông ta liền nhiệt tình giới thiệu các loại cài tóc và trang sức quý giá, thầm nghĩ không thể làm mất mặt Nhiếp chính vương. Hoa Duyệt nhìn những đồ trang sức nam đầy đá quý quá sức tưởng tưởng đó với vẻ chán ghét và lắc đầu.
Ánh mắt nàng ấy rơi vào một món trang sức đeo trán có hàng dây hoa linh lan dung đưa, hoa làm bằng bạch ngọc, lá làm bằng bạc, nhìn đích thực rất trang nhã.
"Ta muốn xem thử cái đó!" Nàng ấy chỉ vào cài tóc có hàng dây hoa linh lan treo trên quầy.
Chủ tiệm đành đặt những món trang sức xa hoa vừa được mang ra trên tay xuống, quay đầu nhìn về phía Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp cau mày bất mãn nói: "Nàng nói như thế nào, các ngươi liền làm theo như thế, còn cần ta giáo huấn lại ngươi cách buôn bán sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận