Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 416: Tay Lừa Tiền Tài Năng | wV

Chương 416: Tay Lừa Tiền Tài Năng | wVChương 416: Tay Lừa Tiền Tài Năng | wV
Tiểu nhị cong thắt lưng khách khí nói: "Vài vị chờ một lát, chưởng quầy của chúng ta lập tức tới ngay.
Chỉ một lúc sau, một nam nhân trung niên để râu đã tới, tươi cười ấm áp.
Ánh mắt ông ta trực tiếp dừng trên người Đào Vọng Đường: "Khách quan, ngài tìm ta sao?"
Đào Vọng Đường gật đầu: "Đúng, chỗ ta có vài món tốt, muốn thử xem Diệu Hoa Lâu các ngươi có mua hay không."
Lúc đầu, chưởng quây còn tưởng rằng lần này gặp phải khách hàng lớn, muốn tới mua bảo vật trấn điếm của Diệu Hoa Lâu.
Dù sao, xiêm y dùng tơ vàng bạc chế thành, không phải ai cũng có thể mặc được.
Không phải nói đến giá trị của nguyên vật liệu, mà là rất hiếm có tú nương có tay nghề thêu bằng sợi vàng bạc.
Cho nên, người có thể mặc được bộ xiêm y này, nếu không phải là quan to hiển quý, thì cũng là thương nhân lớn một phương.
Nhưng mà, vừa nghe Đào Vọng Đường tới đây để bán đồ, chưởng quầy trong nháy mắt nhụt chí, thái độ cũng không còn nhiệt tình như vừa rồi. "Diệu Hoa Lâu có không ít thứ tốt, mấy món đồ bên ngoài, nếu không phải cực kỳ trân quý, Diệu Hoa Lâu sẽ không thu mua."
Đào Vọng Đường vẫy Cố An Nhiên, ý bảo nàng lấy đồ ra.
Cố An Nhiên hiểu ý, đầu tiên là từ trong bọc vải đen to, lấy ra một cái chén ngọc lưu ly hình nụ hoa ngọc lan.
Chưởng quầy Diệu Hoa Lâu vừa thấy cái chén ngọc lưu ly này, lập tức thẳng người nhìn chằm chằm.
Đừng nói hắn nhìn chằm chằm, cả Đào Vọng Đường cũng nhìn không chớp mắt về phía chén ngọc lưu ly này.
"Chưởng quầy nhìn xem, chén ngọc lưu ly hình ngọc lan này thế nào?" Cố An Nhiên hơi hơi ngẩng đầu hỏi.
Biểu tình mừng rỡ như điên của chưởng quầy đã không kiềm chế được, vừa định bàn chuyện giá cả với Cố An Nhiên.
Đào Vọng Đường giơ tay Nhĩ Khang nghiêm túc ngăn trở: "Chờ một chút, ta có chuyện nói với bằng hữu của ta."
Ban đầu, chưởng quây nghĩ rằng Cố An Nhiên là người hau của Đào Vọng Đường, hiện tại xem ra, cũng không giống vậy.
Cố An Nhiên có chút khó hiểu nhìn về phía Đào Vọng Đường: "Làm sao vậy?” Đào Vọng Đường đứng dậy, kéo Cố An Nhiên sang một bên, thấp giọng nói: "Thứ tốt như vậy, ngươi lấy ra bán làm gì?"
"Chờ ta lấy được tiền trong kim khố của mình, ngươi đem chén lưu ly hình ngọc lan này cho ta là được rồi không phải sao?"
Cố An Nhiên còn tưởng rằng Đào Vọng Đường cố ý nói vậy trước mặt chưởng quầy, nhờ đó mà nâng giá.
Cho nên vô cùng phối hợp nói: "Bây giờ ta cần rất nhiều tiền, cho nên phải bán cái này trước."
Ý là muốn nói cho chưởng quầy, chỉ cần cho đủ tiền, nàng có thể bán cái chén này cho ông ta.
Đào Vọng Đường nhíu chặt mày, hiển nhiên là không quá muốn để Cố An Nhiên bán cái chén này đi.
Tuy rằng, vừa rồi Đào Vọng Đường nhỏ giọng nói chuyện với Cố An Nhiên, nhưng mà chưởng quầy vẫn nghe được một phần.
Ông ta đang cần một món đồ tốt như vậy, ai bảo đại tổng quản bên người hoàng đế, hiện giờ đang quản lý Nghiệp thành chứ?
Cho nên, ông ta đề cao thanh âm nói: "Cô nương, chén ngọc lưu ly hình ngọc lan này, ta cho ngươi hai vạn lượng bạc."
Cố An Nhiên nhất thời không nói gì, nàng nghĩ cái giá này còn có thể nâng lên cao chút nữa không. Lần trước, nàng bán cho Đào Vọng Đường cái chén ngọc lưu ly dạ quang kia, toàn bộ chuyển đổi thành bạc đã cao hơn một ít so với giá này.
Nhưng mà, chén ngọc lan lần này không đẹp bằng chén ngọc lưu ly dạ quang lần trước.
Chưởng quầy còn chưa nói tiếp, Đào Vọng Đường đã nói trước: "Chỉ hai vạn hai thôi á?"
Hắn tiếp nhận chén ngọc lưu ly hình ngọc lan trong tay Cố An Nhiên, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Ngươi nhìn xem kỹ thuật của chén ngọc lưu ly này đi?"
"Toàn thể thân chén tựa như mảnh băng, hình dáng hoa ngọc lan linh động, trông rất sống động, vân đá ở vách trong chén như ngôi sao."
"Lưu vân li thải, trong sáng lả lướt, ngươi rốt cuộc có biết nhìn hàng không đấy? Chỉ trả có hai vạn hai thôi á?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận