Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 260: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (1)

Chương 260: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (1)Chương 260: Cái Này Còn Không Được Trả Giá Sao? (1)
Đại Cường dỗ dành Hà Thái Phượng một lúc, tâm trạng của bà cụ cuối cùng cũng ổn định lại.
Có lẽ vì giữa mẹ con có mối liên kết đặc biệt, hoặc có thể hai đứa nghịch tử của Hà Thái Phượng vẫn còn hơi quen thuộc với giọng nói của chính mẫu thân của mình.
Hai người đồng thời nhìn vào cùng một chỗ, nhìn thấy bóng dáng có chút còng lưng của Hà Thái Phượng.
Tuy nhiên, quân áo của bà ấy trông hơi rách rưới và bị hỏng một vài chỗ, có vẻ như bà ấy đã sống rất vất vả.
Vì vậy, hai đứa con trai của bà ấy lại đồng loạt quay đầu lại, sợ Hà Thái Phượng nhìn thấy mặt bọn họ.
Trịnh Kim một bên vung cuốc, một bên hạ giọng: "Lão nhị, hình như ta đã nhìn thấy mẫu thân."
Trịnh Ngân đưa đầu đến trước mặt Trịnh Kim,'Cái gì mà trông giống như, đại ca à, đó chính là mẫu thân."
Trịnh Kim im lặng một lúc,Vậy chúng ta nên làm gì? Nhận mẫu thân sao?"
Trịnh Ngân hồi lâu không nói gì, sau đó mới nói: "Quên di bây giờ chúng ta làm việc cả ngày, chỉ có thể nuôi sống bản thân và vợ con. Nếu nhận mẫu thân thì chúng ta phải dành ra một phần cơm nước cho bà ấy nữa."
Trịnh Kim gật đầu, rất là đồng ý: "Đúng vậy, nửa đời trước của chúng ta sao chịu nổi khổ sở như vậy? Chúng ta đều áo cơm không sầu."
"Nỗi khổ duy nhất là mẫu thân chúng ta không yêu thương con mình nhiều như những bà mẹ khác, mẫu thân luôn chạy theo cha ở bên ngoài, hồi lâu chúng ta cũng không gặp được mẫu thân."
Trịnh Ngân cũng tham gia/Không phải sao? Mấy năm trước bà ấy không biết cách quản lý việc cờ bạc của cha chúng ta, bà ấy cũng không có khả năng xử lý nó. Nếu không, tại sao chúng ta lại phải có một cuộc sống như vậy?"
Hai huynh đệ cứ một mực quở trách về những vấn đề khác nhau của Hà Thái Phượng.
Như thể bà ấy không xứng đáng làm mẹ, hai người đã bỏ rơi mẹ mình, họ cũng cảm thấy áy náy về những gì mình làm.
Thậm chí, hai người nói càng ngày càng hăng, cảm thấy bỏ rơi Hà Thái Phượng giữa đường là một quyết định cực kỳ đúng đắn.
Thực ra, Hà Thái Phượng ra ngoài là theo yêu cầu của chồng, vì năng lực tốt nên những năm đầu có gia sản đó, bà ấy cũng có một phần công lao. Nhưng các con nghĩ mẹ nên hết lòng chăm sóc, phụng bồi cùng chúng ở nhà, đi ra ngoài chính là chạy loạn.
Về vụ đánh bạc, việc họ đổ lỗi cho Hà Thái Phượng lại càng bất công hơn, bởi vì đàn ông cờ bạc về cơ bản là giấu vợ mình làm những chuyện này.
Đến khi người vợ phát hiện ra thì thường là lúc chủ nợ đến cửa hỏi.
Nhưng Trịnh Kim và Trịnh Ngân muốn việc bỏ rơi mẹ mình trở nên đương nhiên hơn nên họ đã đổ hết lỗi cho Hà Thái Phượng.
Về phần chiếc áo khoác rách nát mà Hà Thái Phượng mặc là cố ý.
Tiền tài không nên phơi bày lồ lộ ra ban ngày ban mặt được.
Những người ra khỏi cốc lân này đều mặc bộ quần áo kém nhất, ngay cả Cố An Nhiên cũng phối hợp với họ giữ thái độ khiêm tốn.
Sau khi tìm được người và hỏi y quán lớn nhất thành Mặc An ở đâu, họ liền đi thẳng đến đó.
Cố An Nhiên nhìn những ngôi nhà ven đường rồi nảy ra một ý tưởng.
Ngôi nhà này hẳn là bản vẽ do Dạ Tu Mặc cung cấp, trong không gian của nàng cũng có những bức vẽ như vậy, trong không gian còn có máy in, in nhiều kiểu dáng hơn ra cũng tốt. Khi họ đến y quán lớn nhất thành Mặc An, tiểu nhị nhìn thấy một đám người ăn mặc không đứng đắn và một tiểu cô nương lạnh lùng, nhưng hắn ta không có ý coi thường họ.
Hắn ta quen nhìn đủ loại người, những người khác hắn không biết, cô nương đó chắc chắn không phải là người đơn giản.
Vì vậy, hắn ta làm động tác mời, lễ phép hỏi: "Mọi người đến lấy thuốc hay là có chuyện khác?"
Vẻ mặt Cố An Nhiên lạnh lùng, vân đạm phong khinh nói: "Trong tay chúng ta có một ít dược liệu quý giá, muốn gặp chưởng quỹ của các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận