Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 585: Đồ Vật Bên Trong Lồng Sắt. (2)

Chương 585: Đồ Vật Bên Trong Lồng Sắt. (2)Chương 585: Đồ Vật Bên Trong Lồng Sắt. (2)
Cố An Nhiên múc một ít nước suối, đổ lên hai cái chân trước bị thương của con hổ.
Chỉ trong một chốc lát, máu ở chân đã ngừng chảy, thậm chí miệng vết thương còn có dấu hiệu khép dần lại.
Cố An Nhiên sớm đã muốn tặng quà cho ca ca của nàng, nhưng lần này nàng không biết liệu bản thân mình có thành công hay không.
Nàng thừa lúc miệng vết thương trên chân con hổ chưa hoàn toàn khép lại, bóp nát một viên tinh hạch, đem chất lỏng bên trong tinh hạch nhỏ vào vết thương con hổ, rồi sau đó, nàng đổ nước linh tuyền vào trong hai cái đổ rồi để trước mặt nó.
Không bao lâu sau khi chất lỏng trong tỉnh hạch nhỏ vào trong vết thương, con hổ liền cảm thấy toàn thân bắt đầu trở nên nóng lên, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Rồi sau đó, nó không kiên trì được bao lâu, liền trực tiếp ngã gục xuống.
Hai con hổ con khi thấy con hổ lớn ngã gục xuống, liền lo lắng chạy vòng quanh nó, nhưng chúng không làm được gì hết.
Cố An Nhiên đổ nước linh tuyền vào trong miệng con hổ, cũng may là nó còn biết uống nước, uống sạch sẽ nước nàng đổ vào miệng. Nua canh gio sau, tinh trang con h6 da 6n định hơn, toàn thân nó không còn run và nóng nửa, con hổ dần dần tỉnh lại.
Hơn nữa, bộ lông vốn đen xì của nó, dường như đã phủ lên một lớp màu vàng.
Cố An Nhiên có chút không chắc chắn, liệu lần này có thành công hay không đây.
Cho dù con hổ này không biến thành quái thú biến dị, thì cũng phải mạnh hơn trước chứ?
Xác định được con hổ sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa, Cố An Nhiên đi vào biệt thự ở trong không gian để nghỉ ngơi, ngủ một mạch sáu tiếng đồng hồ.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, chính là xem con hổ kia như thế nào rồi.
Thế nhưng vừa mới bước ra ngoài, lông sắt đã bị phá hủy thành nhiều mảnh nhỏ, ba con hổ cũng không biết đã đi đâu.
"Hỏng rồi!" Cố An Nhiên thâm nghĩ.
Trên đồng cỏ của nàng có đủ loại động vật khác nhau, cũng không biết sẽ bị ba con hổ kia hù dọa thành bộ dạng nào nữa.
Nàng dường như có thể chắc chắn được rằng, con hổ kia nhất định đã đi vào đồng cỏ để săn.
Quả nhiên, nàng đi tìm một vòng quanh đồng cỏ, cuối cùng cũng tìm được ba con hổ.
Ba cha con bọn chúng, giờ phút này đang nằm dưới đất nhàn nhã thưởng thức một con dê.
Cố An Nhiên vẻ mặt cảnh giác lấy vũ khí ra, chậm rãi tiếp cận con hổ.
Con hổ dường như cảnh giác hơn lúc trước, quay đầu nhìn về phía Cố An Nhiên, nhưng nó lại không có ác ý gì.
Sau khi xác định được người đến không gây ra mối đe dọa cho nó, quay đầu lại tao nhã ăn tiếp.
Cố An Nhiên thử dùng tỉnh thần lực để giao tiếp với con hổ: "Ngươi ăn no chưa?"
Vốn dĩ nàng chỉ muốn thử một chút, không ngờ con hổ này vậy mà đáp lại nàng.
Con hổ: "Sớm sẽ ổn thôi, cảm ơn ngươi đã cứu tai"
Cố An Nhiên: "Không cần khách khí."
Con hổ: "Ta và lũ con có thể đi theo ngươi được không?”
Dù sao đi nữa, không có một con thú biến dị nào có thể cự tuyệt được sức hút của nước linh tuyên.
Cố An Nhiên: "Ngươi có thể đi theo ca ca của ta không?"
Con hổ: "Không được."
Cố An Nhiên: "Nước linh tuyền uống tùy thích."
Con hổ: "Được thôi."
Cố An Nhiên: "Ngươi ăn no rồi, thì cùng với ta đi ra ngoài, đám cop con sẽ ở lại đây, ta sẽ cho chúng một khu để sống."
Con hổ: "Được."
Rồi sau đó, con hổ vàng đứng lên, kích thước của nó đã to hơn gấp đôi so với ban đầu, thậm chí còn lớn hơn Ngân Dạ.
Nó đi theo sau lưng Cố An Nhiên, chờ đợi chỉ thị của người trước mặt.
Cố An Nhiên nghĩ ngợi, một người một hổ đi đến chỗ doanh trại, trong mắt con hổ hiện lên một tia mù mịt, sau đó khôi phục lại bình thường.
Lúc này, Ngân Dạ đang canh giữ ở trước cửa lều, nhe răng trợn mắt với hai tên thiên hộ có ý định muốn tiến vào lều của Cố An Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận