Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 81: Trạm Dịch Bị Bỏ Hoang (2)

Chương 81: Trạm Dịch Bị Bỏ Hoang (2)Chương 81: Trạm Dịch Bị Bỏ Hoang (2)
Một tên lưu dân khô gầy có hứng thú: "Phi vụ này ta thấy khả thi đấy, ngươi tính làm thế nào?"
Gã lưu dân đen lùn kia nhỏ giọng nói kế hoạch của mình.
Cả đám lưu dân im lặng một lúc, tên lưu dân gầy gò hung hăng kia nói: "Ai đồng ý hợp tác hành động với chúng tôi? Cướp đoạt thành công còn ăn được mấy bữa no, thất bại nhiều lắm là chịu một trận đòn thôi, chẳng lẽ bọn họ còn dám giết người sao?"
"Nếu không muốn đi cùng thì cứ cun cút ở đây gặm rễ cây đi."
Dưới sự xúi giục của nam tử gầy gò này, hầu hết mọi người đều gia nhập đội ngũ cướp hành lý của đoàn Lý Kim Quang.
Chỉ nghe nam tử lùn đen ra dấu tay, bọn họ lập tức lao sang phòng bên cạnh như thể chẳng thiết sống nữa.
Thế đạo ngày nay, nhát gan chết đói, to gan thì chết no.
Thân là người mang dị năng, thính lực của Cố An Nhiên tốt hơn người bình thường nhiều, nàng lia mắt nhìn sang cách vách rồi chuyển qua số hành lý được đặt trong góc tường: "Nhiều người ở phòng bên cạnh đang chạy qua đây, sợ là muốn cướp đồ của chúng ta." Vừa dứt lời, cách vách đã có người tới.
Nhưng hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường phản ứng rất nhanh, một người vớ lấy búa rìu, một người xách theo búa đồng chắn ngay trước mặt những lưu dân kia.
Sắc mặt Đại Cường trông cực kỳ hung ác: "Các ngươi muốn làm gì?"
Nhị Cường trực tiếp giơ búa đồng lên uy hiếp: "Các ngươi muốn cướp đồ của lão tử? Đầu tiên phải nhắm xem búa đồng trong tay lão tử cứng hay là đầu các ngươi cứng."
Nói xong, búa đồng đập mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển liên hồi.
Ngay sau đó, trên mặt đất vốn đã không quá ran chắc của trạm dịch nháy mắt nứt ra vài cái khe.
Nam tử gầy gò dẫn đầu và nam tử lùn đen thấy Nhị Cường lợi hại như vậy thì dừng bước cười nịnh nọt.
"À... cái kia, đều là hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn đổi chỗ trú mưa, bên kia dột quá nghiêm trọng."
Đại Cường trực tiếp vung rìu lên: "Vậy thì nhanh cút đi, người và đồ bên này không phải là thứ mà các ngươi có thể sờ tới."
Tuy không cam lòng nhưng nam tử lùn đen và nam tử gầy gò đành dẫn đám lưu dân mang ý đồ cướp bóc kia đi mất. C6 An Nhiên buông lỏng tay cầm riu đầu phượng, lại bắt đầu ăn bánh lương khô.
Có Đại Cường và Nhị Cường, nhiều chuyện không cần Cố An Nhiên tự mình ra trận, âu cũng là chuyện tốt.
Chờ những lưu dân toan tính cướp bóc kia đi hết rồi, Đại Cường với cái đầu hình quả trứng kho sáng loáng, cực kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu với với Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, để hai huynh đệ chúng ta đi chung, các ngươi không bị thiệt nhé?”
"Hai chúng ta lợi hại mài!”
"Không thiệt." Cố An Nhiên trả lời câu hỏi của Đại Cường với một nụ cười nhẹ trên môi.
Sau khi được Cố An Nhiên khẳng định, Đại Cường càng hưng phấn, thấy rìu đầu phương bên cạnh Cố An Nhiên, mắt hắn ta sắng lên.
"An Nhiên cô nương, ngươi cũng dùng rìu ư? Ta vay thử được không? Hay cố tình cầm riu để dọa dẫm kẻ xấu?"
Cố An Nhiên nhìn Đại Cường, trong mắt tràn đầy ý cười, đuôi mắt hơi cong, bình tĩnh nói: "Dọa dẫm”"
Đại Cường nghe xong tỏ vẻ quả nhiên là thế.
“Ta nói mài! Cái búa này nặng như vậy, sao mà cô nương nhấc nổi?"
Thôn dân chạy nạn khiếp sợ: Người ta nói gì cậu cũng tin? Uổng phí có cái đầu to như vậy.
Hồ Nhị Cường cũng lại gân nhìn riu đầu phượng của Cố An Nhiên, nói: "An Nhiên cô nương, rìu đầu phượng này của ngươi trông rất dày, nó được làm bằng chất liệu gì thế?"
Cố An Nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc bọn họ, nhíu mày nói: "Ta tìm thợ mộc làm."
Nhị Cường ngơ ngác nhìn rìu đầu phượng, khó hiểu vò đầu nói: "Vậy tại sao lại ra cái màu này?"
"Quét một lớp sơn." Cố An Nhiên nghiêm túc trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận