Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 313: Ta Muốn Giết Ngươi (2)

Chương 313: Ta Muốn Giết Ngươi (2)Chương 313: Ta Muốn Giết Ngươi (2)
Cố An Nhiên đối với tâm tư của người này vô cùng khinh thường chế nhạo: "Các ngươi đều nghèo đến phải đi ăn cướp, còn nói gì mà ăn ngon uống say?"
Thủ lĩnh đám thổ phỉ lúc này như bị đụng trúng chỗ đau. Có đồ ăn thức uống, ai lại đi làm thổ phỉ chứ?
Ngày thường bọn họ có được ăn cơm no đã là tốt lắm rồi. Chỉ có sau khi cướp được "dê béo, cá lớn" mới có thể mua được chút rượu thịt để ăn uống!
Hắn ta chợt quát lớn một tiếng: "Tiện nhân hôi hám, ngươi đừng có rượu mừng không uống lại uống rượu phạt."
Cố An Nhiên hoàn toàn không để ý tới cơn thịnh nộ của thủ lĩnh bọn thổ phỉ, nhếch đôi môi đỏ mọng, gan từng chữ một: "Ta cảm thấy ngươi rất không lễ phép, ta muốn giết ngươi."
Vừa dứt lời, cây rìu đầu phượng đã bay thẳng ra, vừa vặn chém thẳng vào giữa đầu tên thủ lĩnh thổ phỉ, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Những tên cướp khác không dám khinh địch nữa, nắm chặt vũ khí trong tay, lao vào Cố An Nhiên như ong vỡ tổ.
Cố An Nhiên hoàn toàn không để ý tới đám thổ phỉ này, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy những người này giống như lũ ruồi nhặng, khiến người ta phiền toái.
Tuy nhiên, cây riu đầu phượng mới giơ lên lần nữa, đám thổ phỉ kia đứng yên tại chỗ giống như bị ai đó điểm huyệt.
Ngay sau đó, một bóng đen lướt qua giữa họ, một lát sau, dừng lại trước mặt Cố An Nhiên.
"An An, ta đến muộn."
Cố An Nhiên cau mày, trong đôi mắt sáng ngời ẩn chứa sự lo lắng.
"Dạ Tu Mặc, không phải ta bảo ngươi về phủ thành chủ nghỉ ngơi sao?"
Hắn ta nhếch khóe môi nở một nụ cười yếu ớt: "Ta không yên lòng về ngươi, cho nên mới tới đây xem thử. Cũng may mà ta tới kịp."
Thần Phong đi theo phía sau lưng Diệp Tu, đầu cúi thấp.
Chủ nhân nó từng nói, có thể trao cả tính mệnh cho nữ chủ nhân tương lai, nó biết rõ, chủ nhân là đang nói thật!
Bởi vì chỉ cần chủ nhân bị giày vò thêm vài lần nữa thì tính mệnh cũng sẽ không còn.
Cố An Nhiên vốn còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn nụ cười yếu ớt trên môi Dạ Tu Mặc, nàng nuốt xuống những lời trách móc.
Đưa tay gỡ hết mấy túi nước nhỏ trên thắt lưng đưa cho Dạ Tu Mặc. "Cái này để lại cho ngươi và Thần Phong."
Dạ Tu Mặc mỉm cười nhận lấy.
Cố An Nhiên đi đến bên cạnh Ám Minh, khẽ mím môi nói: "Đưa chủ nhân của ngươi bình an trở vê phủ thành chủ."
Ám Minh chắp tay, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Thật thất lễ, Cố cô nương, ta chỉ tuân theo sự sắp xếp của chủ nhân."
Mặc dù han ta hoàn toàn đồng ý với Cố cô nương, chủ nhân quả thực không thích hợp ở bên ngoài lâu.
Nhưng mà hắn ta không dám làm trái ý chủ nhân.
Cố An Nhiên chậm rãi nhìn về phía Dạ Tu Mặc: "Ngươi lập tức trở vê phủ thành chủ đi."
Dạ Tu Mặc che miệng, ho nhẹ một tiếng: "Được!"
Cố An Nhiên nhìn Am Minh nói: "Han nói được, ngươi dẫn hắn về đi."
Trong lòng Ám Minh vô cùng vui vẻ: "Vâng, thưa Cố cô nương!"
Cố An Nhiên đưa mắt nhìn Ám Minh và Diệp Tu Mat đã di xa, nàng mới tiến vào không gian, đem gà giống, vịt giống và cá bột bỏ vào trong không gian.
Ngay cả những con ngựa cũng thu vào trong đó. Sau khi ra ngoài, nàng đổ một ít xăng lên người mấy tên thổ phỉ bị Dạ Tu Mặc giết rồi châm lửa.
Sau đó, nàng cưỡi Ngân Dạ, phi nước đại đến chân núi phía Tây, nhân lúc không có ai xung quanh đưa tất cả đồ vật ra bên ngoài.
Chỉ là không chỉ những thứ nàng mua ở thành Mặc An, nàng còn chọn rất nhiều nồi bát bầu bồn và các loại vật dụng hàng ngày trong không gian của mình chất lên xe.
Thậm chí nàng còn lấy ra mấy cái đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời, dù sao thì cửa hàng tạp hóa ở thành Mặc An đều có đủ thứ kỳ lạ.
Hầu hết những người sống trên núi đều biết điều này nên nàng đành phải để cửa hàng tạp hóa mang cái hư danh này.
Tổng cộng hơn chục xe chở đầy đồ đạc, do hơn chục con ngựa kéo đợi dưới chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận