Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 326: Kinh Doanh Thinh Vuong.

Chuong 326: Kinh Doanh Thinh Vuong.Chuong 326: Kinh Doanh Thinh Vuong.
"Chúng ta đi xem xem." Cố An Nhiên đứng ở phía sau Ân Tuần nói.
Đi bộ chừng một khắc, đã đến trước cửa hàng, đúng là có hơn trăm bách tính xếp hàng ngoài cửa, trong tay đều cầm ngân lượng, nghểnh cổ nhìn vào trong tiệm.
Nhìn thấy Ân Tuần và Cố An Nhiên mang theo binh sĩ đi tới, bọn họ còn đang tụm lại bàn luận lập tức im lặng, nhưng ánh mắt lại dõi theo hai người, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích và kính trọng.
Dù sao nếu không có hai người này, không biết bọn họ đã chết bao nhiêu lần rồi, sao có thể có được ngày tháng bình yên như bây giờ?
An Tuần xua tay, binh lính bên ngoài cửa hàng chậm rãi đẩy cửa sân ra.
"Cửa hàng tạp hóa ở trấn Kính Hồ chúng ta hôm nay khai trương, các vị có thể đi xem có cần đồ đạc gì không."
Vừa nói dứt lời, mọi người đã xông vào cửa hàng tạp hóa, Văn Ngạn và mấy binh sĩ biết chữ khác cũng đã đi vào.
Bọn họ phụ trách hoạt động kinh doanh của cửa hàng tạp hóa.
Người dẫn đầu đám người kia vừa bước vào cua hang tap hoa da rat ngac nhien: "Cua hang này thuận tiện quá. Những thứ chúng ta cần hàng ngày như dầu, muối, tương, giấm, vải, đồ may vá đều có ở đây, đến lương thực cũng có."
"Thật tốt quá rồi, sau này chúng ta không cần phải xuống núi nữa, có thể nói là không có nguy hiểm gì nữa rồi."
"Còn không phải sao? Ở nhà ta đúng lúc không còn nhiều muối. Ta phải đi mua một ít."
"Bây giờ đã là mùa xuân, phải may quần áo xuân. Ta đi mua mấy thước vải."
Người dẫn đầu chỉ vào các túi muối nói: "Muối này bán thế nào?"
Văn Ngạn cầm một đấu trúc đi tới nói: 'Bốn mươi văn tiền một đấu, ngươi muốn mua bao nhiêu?"
Giá này là một mức giá rất rẻ, trong lòng những người này đều biết, bởi vì khi bọn họ chạy nạn ơ bên ngoài, muối thường được bán với giá bảy tám chục văn tiền một đấu, mà đấu còn không lớn bằng đấu ơ cửa hàng này.
Ngay cả trong thời bình, muối cũng có giá gần bốn mươi văn tiên một đấu.
Anh ta lấy ra một ít bạc vụn đưa cho một binh sĩ: "Tiểu tử này, chỗ này chắc phải có nhiều hơn một lượng bạc. Tất cả đều dùng để mua muối. Ngươi xem có thể mua được bao nhiêu."
Binh sĩ cầm bạc đưa cho Văn Ngạn, Văn Ngạn nhận lấy bạc, đặt lên cân.
"Cho hắn hai đấu rưỡi.' Văn Nghiên trâm giọng nói.
"Vải vóc này bán thế nào? Có ai tới nói cho ta biết với." Một giọng nói khác truyền đến từ nơi bán vải.
Trong cửa hàng mọi người đều bận rộn, chỉ trong vòng hai khắc, Văn Ngạn nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "Muối sắp hết rồi, còn hàng không?”
"Có." Cố An Nhiên trả lời xong liền tự mình đi đến nhà kho phía sau xách hai túi muối nhỏ ra.
Rất nhiều bách tính đã mua những món đồ mình cần, cũng không trực tiếp rời đi mà ở lại trong cửa hàng để xem náo nhiệt.
Những người đó chỉ vào căn phòng bên phải cửa hàng hỏi: "Chỗ bên cạnh còn bán đồ gì khác không?”
Cố An Nhiên mỉm cười giải thích: "Đó là nơi thu mua đồ đạc. Nếu trong tay các ngươi có da, thú, lương thực hay đồ trang sức gì muốn bán thì có thể đến đó."
Đôi mắt của người kia đảo quanh vài lần rồi chạy lon ton về hướng nhà mình.
"Trong tay ta vẫn còn một ít da thú, ta lấy tới bán."
"ỒI Của hồi môn của ta vẫn còn một cái vòng tay bạc. Ta cầm đi đổi những thứ cần thiết." Đến khi trong cửa hàng đã ổn định lại, hai người Ân Tuần và Cố An Nhiên đi đến một nơi vắng vẻ
"Chủ nhân, ở phía đông chỗ này có một thung lũng, phát hiện có sơn tặc đóng quân." Ân Tuần báo cáo.
"Về phía đông? Chỗ thung lũng?" Cố An Nhiên nhíu mày hỏi.
An Tuần chỉ về hướng thung lũng: "Chính là chỗ đó."
Cố An Nhiên xác định đây chính là chỗ thôn dân chạy nạn hạ trại tạm thời trước khi chuyển tới đây.
"Những sơn tặc đó chỉ là bất đắc dĩ vào rừng làm cướp, kiếm ăn trong núi hay là chúng đã phạm tội giết người cướp của thương thiên hại lý?" Nàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận