Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 557: Đồ Đệ Tốt Của Ta (1)

Chương 557: Đồ Đệ Tốt Của Ta (1)Chương 557: Đồ Đệ Tốt Của Ta (1)
Hắn ta cao cao tại thượng nhìn lão đầu nói: "Ai phái ngươi tới? Nói!"
Trong ánh mắt của Cố Thẩm Diệp, lúc này cũng không có nhiều kiên nhẫn, Cố An Nhiên biết, bản thân ca ca muốn động thủ giết người.
Nếu như người này là người phía quân địch điều tới, thì khi đó hắn ta tuyệt đối không thể sống để có thể xuất hiện ở thành Kính Hồ.
Lão đầu đó bị ánh mắt giống như ác ma của Cố Thẩm Diệp dọa cho sợ hãi, ông ta co cổ lại nói: "Lão phu chỉ là ngứa tay, đi qua chỗ này, thấy một cơ quan thô ráp có chút tinh tế, thì liền tiện tay tìm hiểu một chút."
"Không ngờ tới cơ quan này của các người làm lại không tinh vi như vậy, tiện tay thử thì đã mở được rồi."
Ánh mắt của Cố Thẩm Diệp vốn đã chuẩn bị giết người, thậm chí còn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tia sét yếu ớt.
Mặc dù đây là năng lực cơ bản nhất, nhưng nếu quả cầu sam sét rơi xuống, lão già chắn chắn sẽ chất.
Lão đầu là một người khôn khéo, tự nhiên cũng biết được bản thân mình đang ở trong ranh giới giữa cái sống và chết, lão ngay lập tức nói: "Các vị, ta thật sự không phải cố ý phá cái cơ quan này, ta chỉ cảm thấy cơ quan này khá giống với bút tích của tên liệt đồ nhà ta, ta tìm hắn ta rất lâu rồi, cho nên đến đây để thử vận may."
Cố An Nhiên dường như phát hiện ra điều gì, nàng xua tay ngăn cản ca ca, nhẹ giọng hỏi: "Đồ nhi của ngươi tên là gì?"
"Văn Ngạn!" Lão đầu nói ra một cái tên.
Cố An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, dường như là người của bên mình, ánh mắt ra hiệu cho hai thị vệ ở cửa thành nói: "Thả hắn ta ra."
"Vâng, đại nhân." Hai binh lính cung kính nói.
Binh lính canh gác cổng thành quay trở lại vị trí của bản thân, lão đầu chật vật hỏi: "Cô nương, ngươi có phải là biết đồ nhi của ta ở đâu đúng không."
"Đúng vậy, ngươi đi theo ta." Cố An Nhiên nói.
Sau đó, nàng đem sư phụ của Văn Ngạn tới Phủ Thành Chủ, đồng thời sai người đi gọi Văn Ngạn.
Văn Ngạn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của lão đầu, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt giật mình, sau đó hai mắt đỏ hoe, lộ ra vẻ bất bình mà chỉ trẻ con mới có: "Sư phụ, ngài cuối cùng cũng đến tìm con rồi."
Lão đầu cũng lau nước mắt nói: "Đồ nhi ngoan, sư phụ cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Ô ô ôI"
Ông ta còn khóc nhiều hơn cả Văn Ngạn.
Sư phụ và đệ tử ôm nhau khóc, càng khóc càng to, lão đầu dường như còn sợ Văn Ngạn sẽ biến mất, ông ta liên tục hét lên: "Đồ nhi ngoan."
Động tĩnh này không nhỏ, làm kinh động đến Cố lão đầu đang nghiên cứu phát minh.
Cố lão đầu vừa bước ra, thì gặp một lão già bẩn thỉu đang ôm đệ tử mà lão gần đây phải cưỡng ép mới nhận về được.
Cố lão đầu xắn tay áo lên, nghiến răng nói: "Này, lão già bẩn thỉu ngươi từ đâu tới, thế mà dám cướp đệ tử của ta, lão già ta liều mạng với ngươi!"
Sư phụ thực sự của Văn Ngạn, sau khi nghe xong lời của Cố lão đầu nói, ngay lập tức dừng khóc!
Thế mà vậy mà có người dám cướp đồ đệ của hắn, thật đáng hổ thẹn, thế để lão già này cho ngươi xem xem, tại sao hoa có màu đỏ, ta sẽ đem tên của ta viết ngược lại.
Sau đó, lão già đó đẩy Văn Ngạn ra, xắn tay áo lên, như chuẩn bị sắp đánh nhau.
Lão già chật vật quát lên: "Này! Lão già hôi hám không biết xấu hổ, Văn Ngạn là đệ tử của ta, đứa trẻ làm lễ bái sư đàng hoàng, ngươi nghĩ sư phụ của nó là ai."
Nói đến lễ bái sư, đây là nỗi đau của Cố lão đầu, mặc dù lão cưỡng ép Văn Ngạn làm đệ tử của mình, thằng bé mặc dù không có chống đối, nhưng lễ bái sư thằng bé chết cũng không làm. "Ta... Ta... Cố lão đầu bị á khẩu không nói lên lời
Bởi vì nói không lại lão già chật vật kia, Cố lão đầu quyết định trực tiếp động thủ, lão cũng không biết tại sao, sức lực lão gần đây tốt lên rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận